Cứ ngỡ cha đã mất tích vĩnh viễn, nhưng chiếc vòng đặc biệt trên tay người đàn ông lạ đã hé lộ sự thật khiến chàng trai… Sóng biển vỗ rì rào, triền miên như lời ru buồn của đại dương. Đối với một đứa trẻ con, biển cả là thế giới bao la của những trò chơi, những vỏ ốc lấp lánh và những câu chuyện cổ tích. Nhưng với tôi, biển còn là nơi cất giấu một nỗi đau khôn nguôi, một sự mất mát không thể gọi thành tên. Năm tôi lên mười, bố ra khơi trong một buổi chiều giông bão. Mẹ tôi, với đôi mắt sưng húp vì khóc, chỉ biết ôm tôi thật chặt và lặp đi lặp lại câu nói: “Bố con sẽ về, con trai. Bố sẽ về.”Cơn bão đi qua, để lại phía sau là sự tàn phá và những hy vọng vụn vỡ. Hàng chục con thuyền tan tành, hàng trăm người mất tích. Trong số đó có bố tôi. Mọi người nói bố đã hòa mình vào lòng biển cả, nhưng tôi không tin. Mỗi buổi chiều, khi nắng vàng trải dài trên bờ cát, tôi lại ngồi đó, mắt dõi ra xa xăm, mong chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tôi tin bố sẽ trở về, như một người hùng từ biển cả. Chiếc vòng vỏ sò tôi tự tay làm tặng bố trước ngày ông ra khơi vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi, như một sợi dây vô hình nối kết tôi với ông. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh bố mỉm cười đeo nó vào cổ tay, hứa sẽ không bao giờ tháo ra.Nhiều năm trôi qua, tôi đã là một chàng trai 20 tuổi, cao lớn và rắn rỏi hơn. Biển vẫn ở đó, vẫn rì rào những con sóng quen thuộc. Tôi vẫn giữ thói quen ra biển mỗi chiều, dù trong lòng, hy vọng đã dần nhạt phai theo năm tháng. Mẹ tôi đã không còn nhắc đến bố nữa, bà chỉ lặng lẽ sống, dành trọn tình yêu thương cho tôi.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, bình lặng nhưng ẩn chứa một khoảng trống không thể lấp đầy.Một buổi chiều nọ, khi tôi đang ngồi trên bãi cát, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía chân trời, một chiếc thuyền đánh cá từ từ tiến vào bờ. Tiếng máy nổ lạch bạch phá tan sự tĩnh lặng của không gian. Tôi không mấy để tâm, cho đến khi một hình ảnh đập vào mắt tôi, khiến trái tim tôi như ngừng đập. Trên chiếc thuyền đó, một người đàn ông lạ, nước da ngăm đen vì nắng gió, mái tóc đã điểm bạc. Ông đang giúp những người khác kéo lưới, động tác chậm rãi nhưng thuần thục. Và rồi, tôi thấy nó – một chiếc vòng vỏ sò cũ kỹ, bạc màu, đeo trên cổ tay ông. Chính là nó! Chiếc vòng tôi đã tự tay xâu từng con ốc nhỏ, mài nhẵn từng mảnh vỏ, và tặng bố tôi vào cái ngày định mệnh ấy.Tôi chết lặng. Cả thế giới như quay cuồng. Tay chân tôi bủn rủn, đầu óc trống rỗng. Chiếc vòng vỏ sò… không thể nào nhầm lẫn được. Nó là của bố tôi. Nhưng người đàn ông này là ai? Có phải là bố tôi không? Hay chỉ là một sự trùng hợp nghiệt ngã? Tôi đứng phắt dậy, chạy như bay về phía chiếc thuyền. Những người dân chài đang bận rộn dỡ cá. Tôi tiến lại gần người đàn ông ấy, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ông ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt xa lạ không một chút nhận ra. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói lạc đi: “Chú… chú có thể cho cháu xem chiếc vòng này được không?”Người đàn ông ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nhìn xuống chiếc vòng trên tay. Ông gật đầu. Tôi run rẩy chạm vào từng vỏ sò, cảm nhận sự thô ráp, cũ kỹ của chúng. Mọi ký ức bỗng ùa về, sống động như thước phim quay chậm. Tôi vẫn nhớ từng vết xước nhỏ, từng màu sắc riêng biệt của mỗi con vỏ. Đây chính là nó! Chiếc vòng của bố tôi!”Chiếc vòng này… chú có nó từ bao giờ vậy ạ?” Tôi hỏi, giọng run rẩy.Một người đàn ông khác trên thuyền, có lẽ là chủ tàu, bước đến, nhìn tôi vẻ tò mò. “À, chiếc vòng đó hả? Là của ông ấy đấy. Hồi xưa, sau cơn bão lớn, chúng tôi ra khơi thì thấy ông ấy dạt vào bờ, bất tỉnh nhân sự. May mà cứu kịp. Ông ấy lúc đó bị mất trí nhớ hoàn toàn, không nhớ mình là ai, từ đâu đến. Chiếc vòng này là thứ duy nhất ông ấy mang theo bên người. Chúng tôi đưa ông về, nuôi dưỡng đến giờ.”Từng lời của người chủ tàu như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi, nhưng lại pha lẫn một tia hy vọng bùng cháy. Mất trí nhớ? Dạt vào bờ sau cơn bão? Chiếc vòng vỏ sò? Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc khớp vào nhau một cách hoàn hảo.”Bố ơi!” Tôi bật khóc nức nở, tiếng gọi cha vang vọng giữa không gian. Tôi lao đến ôm chầm lấy người đàn ông xa lạ ấy, không kìm được nước mắt. Bàn tay tôi vuốt ve mái tóc bạc của ông, ôm chặt lấy tấm lưng gầy gò. Tôi khóc, khóc cho những năm tháng xa cách, khóc cho nỗi nhớ thương chất chồng, và khóc cho sự kỳ diệu không thể tin nổi đang xảy ra trước mắt tôi.Người đàn ông có vẻ bối rối trước hành động của tôi. Ông không đáp lại, chỉ đứng im, đôi mắt vẫn xa lạ. Mùi biển cả, mùi cá, mùi mặn mòi của gió quyện vào nhau, nhưng tôi chỉ cảm nhận được mùi của bố – mùi của hy vọng.”Bố ơi, con là con của bố đây! Bố không nhớ con sao? Con là Thành đây mà! Con trai bố đây!” Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn, cố gắng lay gọi những ký ức sâu thẳm trong ông.Ông chủ tàu và những người dân chài khác nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang xúc động. Họ đã chứng kiến bao nhiêu cảnh đoàn tụ, nhưng cảnh này lại đặc biệt hơn cả.Tôi dìu bố về nhà, từng bước chân như bay trên mây. Mẹ tôi đang ngồi thêu thùa bên cửa sổ, mái tóc đã bạc trắng. Tôi không dám nói ngay, chỉ khẽ gọi: “Mẹ ơi, con về rồi.”Mẹ tôi quay lại, nhìn thấy tôi đang dìu một người đàn ông lạ. Ánh mắt bà thoáng chút băn khoăn. “Thằng Thành, ai đây con?””Mẹ ơi, là bố! Bố về rồi!” Tôi không thể kìm được nữa, bật khóc thành tiếng.Mẹ tôi ngỡ ngàng. Đôi mắt bà mở to, nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Bà run rẩy bước đến, chạm vào khuôn mặt ông, rồi chạm vào chiếc vòng vỏ sò trên tay ông. Nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo của bà. Bà không nói một lời, chỉ khẽ gục đầu vào vai ông, như một đứa trẻ tìm thấy vòng tay mẹ sau bao nhiêu năm lạc lối.Căn nhà nhỏ bỗng chốc tràn ngập tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn của sự đoàn tụ. Nỗi đau, sự mất mát bỗng được xoa dịu bằng một phép màu không tưởng. Bữa cơm tối hôm đó, mẹ tôi nấu những món mà bố tôi thích nhất ngày xưa. Tôi ngồi bên cạnh bố, kể cho ông nghe về cuộc sống của chúng tôi, về những kỷ niệm ngày bé, về chiếc vòng vỏ sò. Bố tôi lắng nghe một cách chăm chú, đôi khi ánh mắt ông thoáng hiện lên một tia cảm xúc, như thể có điều gì đó đang lay động trong tâm trí ông.Những ngày sau đó, tôi và mẹ dồn hết tâm sức để chăm sóc bố. Chúng tôi đưa ông đi khám bác sĩ, tìm hiểu mọi phương pháp để giúp ông phục hồi trí nhớ. Mỗi ngày, tôi lại kể cho bố nghe những câu chuyện cũ, những kỷ niệm mà ba chúng tôi từng có. Tôi chỉ cho ông những góc quen thuộc trong nhà, những cây cảnh mà ông từng trồng, những con đường ông từng đi. Tôi muốn ông cảm nhận được hơi ấm của gia đình, của ngôi nhà mà ông đã từng thuộc về.Mẹ tôi cũng vậy. Bà không ngừng nhắc lại những câu chuyện tình yêu của hai người, những ngày tháng khó khăn nhưng tràn đầy hạnh phúc. Bà đặt bàn tay gầy guộc của mình lên bàn tay chai sạn của bố, vuốt ve chiếc vòng vỏ sò cũ kỹ, như thể muốn truyền hơi ấm của tình yêu vào trái tim ông.Có những lúc, bố tôi nhìn chúng tôi với ánh mắt mơ hồ, nhưng đôi khi, một nụ cười thoáng hiện trên môi ông, một cái chạm nhẹ vào tay tôi, hay một cái gật đầu nhỏ khi tôi kể về kỷ niệm nào đó, cũng đủ làm chúng tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Chúng tôi biết, con đường phía trước còn dài, hành trình tìm lại ký ức của bố sẽ không dễ dàng. Nhưng chúng tôi không bỏ cuộc. Bởi vì, hơn cả một sự đoàn tụ, đây là một phép màu. Một phép màu mà tôi đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm, một phép màu đã mang bố trở về với chúng tôi, dù có thể, ông sẽ không bao giờ nhớ được mọi thứ như xưa. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là ông đã về. Và chúng tôi sẽ cùng nhau, một lần nữa, xây dựng lại những ký ức mới, trong ngôi nhà tràn ngập yêu thương này.