Căn phòng lạnh lẽo, hương nhang nghi ngút và tiếng tụng kinh vang đều đều trong không gian đượm nỗi tang thương. Người phụ nữ mặc bộ áo dài đen tuyền bước vào, từng bước nặng trĩu như kéo lê cả tâm hồn đang rạn vỡ. Đôi mắt cô sưng đỏ, đôi tay run run ôm chặt lấy di ảnh chồng — người đàn ông vừa nằm xuống sau một cơn đột quỵ bất ngờ, để lại cô cùng một đứa con gái nhỏ chưa tròn mười tuổi.
Cô dừng lại trước linh cữu. Bên trong, gương mặt anh thanh thản, như đang ngủ một giấc rất dài. Cô quỳ xuống, đôi vai run lên từng hồi nhưng không bật ra tiếng. Nỗi đau của cô không phải là những tiếng gào khóc thảm thiết, mà là sự nghẹn ngào âm ỉ, như cơn giông ngầm cuộn trong lòng đất.
Bất chợt, khi mọi người đang lơ đãng hoặc quay đi, cô cúi thấp hơn, đầu chạm mép quan tài, đôi tay run rẩy thò vào trong lớp vải liệm. Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, cô móc ra một vật nhỏ — một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bằng lòng bàn tay, thứ mà chỉ hai người họ biết rõ ý nghĩa.
Cô giấu nó vào túi áo dài, khẽ vuốt mặt chồng lần cuối rồi cúi đầu thật sâu, tưởng như chỉ là nỗi đau chia ly thường tình.
Nhưng một tiếng quát lớn vang lên, xé tan không khí trang nghiêm:
— Mày làm cái gì đó?
Mẹ chồng cô, một người phụ nữ nghiêm khắc, gằn giọng, khuôn mặt đầy giận dữ. Bà đã đứng phía sau từ bao giờ, và bà đã nhìn thấy tất cả.
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Những ánh mắt quay lại nhìn. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước nhưng ánh nhìn bình tĩnh đến lạ. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, đưa tay vào túi áo, chậm rãi lấy ra chiếc hộp.
— Là… của anh ấy để lại. — Cô nói, giọng nhẹ như gió thoảng. — Anh dặn em… nếu có chuyện gì, phải giữ lấy nó.
Bà mẹ chồng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp — đó là vật bà từng thấy chồng con cất giấu, chưa từng mở, chưa từng nhắc đến. Một lúc lâu, ánh mắt bà dịu lại, dường như từ giận dữ chuyển sang hoài nghi rồi mơ hồ ân hận.
Cô gái trẻ cúi đầu một lần nữa trước linh cữu. Không khí lặng đi. Không ai lên tiếng nữa.
Và chiếc hộp — thứ bí mật cuối cùng giữa hai người — nằm gọn trong tay cô, như một sợi dây vô hình nối giữa người sống và kẻ đã khuất, giữa niềm đau và điều chưa kịp nói.