Bố vợ m//ất hơn hai tháng, tôi và bên nội mới biết tin, tôi gi//ận không chịu nổi, quá//t lên, vợ nhìn tôi rồi thờ ơ đáp: “Tình nghĩa gì, yêu thương gì mà cần phải báo”…
…Cách đây hơn 4 tháng, bố vợ m/ất vì bệ/nh, tôi và cả gia đình nội không biết. Hơn một tuần trước khi tôi biết chuyện, vợ có việc đi công tác đột xuất mấy ngày, tôi dẫn các con đi ăn, vô tình hỏi con gái lớn lâu nay có điện thoại hỏi thăm ông ngoại không. Bé trả lời tôi: “Ông ngoại m/ất hơn hai tháng rồi, mẹ nói ai hỏi mới nói, còn không hỏi không được nói”, tôi thực sự s//ốc và ngạc nhiên. Không ngờ vợ mình giấ//u mẹ chồng, gi//ấu chồng và gia đình chồng chuyện độ/ng tr/ời vậy.
Khi vợ trở về, tôi hỏi, cô ấy không trả lời. Đến khi t/ức gi/ận không chịu nổi, tôi qu/át lên, cô ấy nhìn tôi rồi thờ ơ đáp: “Tình nghĩa gì, yêu thương gì mà cần phải báo”. Tôi lặng người, không biết phải thế nào, hóa ra tôi thực sự t/ệ b/ạc đến vậy…
Tôi đứng đó, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Vợ tôi — người phụ nữ tôi yêu thương suốt mười năm nay — giờ như một người xa lạ. Câu nói của cô ấy khiến không gian trong nhà nặng trĩu, như có ai đó vừa tắt đi hết mọi âm thanh.
— Em nói gì cơ? — Tôi hỏi lại, giọng không còn giận, chỉ còn hoang mang. — Em thật sự không muốn ai trong nhà anh biết bố em mất?
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt ráo hoảnh.
— Ông mất trong bệnh viện một mình. Không ai bên cạnh, cũng không ai chịu khóc. Chị cả báo tin cho em, rồi bảo không cần ai đến đưa tiễn. Em đến, không rơi nổi một giọt nước mắt. Ông ra đi nhẹ tênh như chính cái cách ông từng rời bỏ mẹ con em nhiều năm trước.
Tôi sững lại. Trong mười năm sống cùng nhau, cô ấy chưa từng kể về tuổi thơ của mình. Tôi từng nghĩ đó là một gia đình đàng hoàng, chỉ là ít nói, ít thể hiện tình cảm. Nhưng giờ, những mảnh ghép bắt đầu rơi rụng, hiện rõ bức tranh cô độc phía sau.
— Nhưng dù sao… cũng là bố em. Là người đã sinh ra em. Là chuyện lớn. — Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
— Là người từng uống rượu say, nửa đêm đá cửa, chửi rủa mẹ em là đàn bà không biết đẻ con trai. Là người đánh em bằng dây điện khi em xin tiền mua sách. Là người không đến bệnh viện khi em suýt mất mạng vì sốt xuất huyết… Anh nói xem, có cần báo cho thiên hạ một người như thế mất không?
Cô ấy nói liền một hơi, nước mắt không rơi, nhưng giọng khàn hẳn. Tôi đứng đó, cứng đờ, cảm giác như mình vừa là người có lỗi, vừa là kẻ ngoài cuộc.
Đứa con gái nhỏ vẫn đang chơi đùa trong phòng. Tôi nhìn về phía nó, tự hỏi: liệu sau này, nếu tôi vô tâm, nó có nhìn tôi như cách vợ đang nhìn người cha đã khuất?
Tối hôm ấy, tôi ngồi trên ban công, vợ ở trong phòng cùng con. Cả hai im lặng. Tôi không trách cô nữa. Nhưng giữa chúng tôi, có một khoảng cách vừa được đào sâu.
Vài hôm sau, tôi âm thầm đến mộ ông. Không phải để trách, mà để hiểu. Tôi nhìn tấm bia đá đơn sơ, không ảnh, chỉ khắc mỗi cái tên và năm sinh năm mất.
Không vòng hoa. Không hương khói. Không ai nhắc.
Tôi khấn thầm:
— Nếu kiếp sau có làm cha, xin hãy học cách yêu con mình.