1. Gió mới ở xóm trọ nghèo
A Phù, chàng trai dân tộc Mông đến từ vùng núi Hà Giang, xuống Hà Nội làm công nhân khu công nghiệp từ khi mới tròn 20. Nước da sạm nắng, dáng người gầy nhưng ánh mắt sáng, thật thà. Gọi là “A Phù” vì cái tên trên giấy khai sinh khó đọc quá, ai cũng quên, riêng cái tên “A Phù” là dễ nhớ và thân thương.
Mỗi ngày cậu làm việc quần quật 10 tiếng, tối về lại cặm cụi học thêm tiếng Kinh, tiết kiệm từng đồng gửi về nuôi em nhỏ ăn học. Mọi chuyện vẫn thế cho đến một hôm, một cô gái xinh xắn vào xóm trọ để làm từ thiện cùng nhóm sinh viên.
Cô tên là Thu An – sinh viên năm cuối, gia đình Hà Nội gốc, dịu dàng và sống có lý tưởng.
Lúc đầu, An chỉ ấn tượng vì Phù… vụng về và chân thành. Dần dà, cô quý tấm lòng chăm chỉ, chất phác của cậu. Họ bắt đầu trò chuyện, rồi yêu nhau – trong ánh mắt hoài nghi của bạn bè An và sự cười chê sau lưng của vài người trong xóm trọ.
2. Yêu nhau, nhưng không dễ đến được với nhau
“Em sẽ dẫn anh về ra mắt nhà em,” An nói sau 6 tháng yêu nhau. Phù còn tưởng là mơ.
Nhưng đúng là đời không như mơ.
Ngày đến nhà An, Phù mặc chiếc áo sơ mi là phẳng nhất, cầm theo một ít hạt óc chó khô mang từ quê xuống làm quà. Anh hồi hộp theo An bước qua cánh cửa căn biệt thự nhỏ trong phố cổ.
Và rồi Phù chết sững.
Người đàn ông trung niên từ trên lầu bước xuống, chau mày khi thấy mặt Phù — chính là giám đốc công ty xây dựng nơi Phù làm việc, cũng là người từng bị Phù đánh một trận vì ép công nhân làm thêm giờ không lương, lại còn miệt thị dân tộc của cậu.
Hồi đó, Phù bị đình chỉ 1 tuần, suýt mất việc, nhưng nhờ người quản lý hiểu chuyện nên được giữ lại.
Giám đốc cũng nhận ra cậu ngay lập tức.
“Thằng này mà là người yêu mày đấy à?” – ông gằn giọng, “Nó từng đánh tao ngay trong công trường!”
An sững sờ quay sang nhìn Phù, còn Phù thì chỉ cúi mặt, nghẹn không nói thành lời.
3. Gió ngược chiều, nhưng chưa chắc ngã
Gia đình An cấm cản dữ dội. Bố An đòi gửi cô sang nước ngoài học để “cắt đứt cái mối quê mùa đó”. Bạn bè An thì nhắn tin, châm chọc Phù “đũa mốc mà đòi chòi mâm son”.
Phù không trách ai, chỉ xin An một câu trả lời rõ ràng: “Em còn tin anh không?”
An khóc, gật đầu: “Em yêu con người anh. Không phải lý lịch hay quá khứ.”
Vài tuần sau, An dọn khỏi nhà, xin việc làm thêm, thuê một căn phòng nhỏ. Phù cũng chuyển sang làm việc ở công trình khác, học thêm kỹ thuật xây dựng ban đêm.
4. Một năm sau — chuyện cũ lại gặp
Phù và An dự định tổ chức lễ cưới đơn sơ, mời vài người bạn thân. Nhưng rồi một hôm, giám đốc – tức bố của An – gặp tai nạn sập giàn giáo trong một công trình do chính ông chỉ đạo thi công. Tình huống nguy kịch, không ai dám lao vào cứu.
Chỉ duy nhất một người — A Phù — đã không ngần ngại, trèo lên giàn thép lỏng lẻo giữa trời mưa, kéo ông ra ngoài.
Ông bị gãy chân, bất tỉnh, nhưng may mắn sống sót.
Ngày ông tỉnh lại, thấy Phù ngồi ngủ gật bên giường bệnh, tay vẫn băng bó, lòng ông bỗng chùng xuống.
“Vì sao… mày cứu tao?” – ông hỏi nhỏ.
Phù chỉ cười, thật thà: “Vì bác là bố An. Cũng là người. Lúc đó không cứu thì ân hận cả đời.”
5. Cái kết ngược lòng người
Đám cưới của Phù và An cuối cùng được tổ chức giản dị nhưng ấm cúng. Bố An chống nạng đến dự, im lặng cả buổi, chỉ cuối cùng mới nói một câu:
“Con gái tôi… chọn đúng người rồi.”
Cả hội trường vỗ tay rần rần.
A Phù – chàng trai dân tộc từng bị coi là “không xứng” – cuối cùng không chỉ giành được trái tim người con gái anh yêu, mà còn cảm hóa được cả một trái tim khắt khe nhất.