…“Xin lỗi em rể, nhưng mày biết nhiều quá rồi.”
Giọng Tín không còn chất giọng miền Tây ấm áp thường ngày nữa. Nó lạnh, khô và sắc như dao lam. Đôi mắt hắn ánh lên tia nguy hiểm, khác hẳn với người anh cả suốt ngày đội nón lá, nuôi cá, làm ruộng như mọi người vẫn thấy.
Quân liếc nhanh xung quanh. Kho lạnh rộng, cửa sắt khóa ngoài, xung quanh vắng vẻ. Hơi lạnh len lỏi qua da thịt, nhưng không buốt bằng nỗi cay đắng trong lòng anh: người anh vợ mà anh từng kính trọng hóa ra là một mắt xích của tổ chức mà đội đặc nhiệm săn lùng suốt 2 năm qua.
Tín nhìn Quân một lúc rồi thở dài:
“Không phải tao muốn như vậy đâu. Tao từng là lính trinh sát. Nhưng sau một lần bị cấp trên hi sinh để bảo toàn kế hoạch, tao tỉnh ra. Luật pháp không cứu được người lương thiện. Muốn sống… phải biết chọn phe.”
Quân nghiến răng, đôi mắt đầy căm phẫn:
“Và vì thế anh chọn bán mạng cho bọn ‘Ma Đêm’? Cướp bóc? Phá hoại? Anh làm bao nhiêu người khốn đốn, bao nhiêu gia đình tan nát chỉ để đổi lấy… tiền và quyền lực ảo tưởng?!”
Tín nhếch mép:
“Tiền, có. Nhưng không chỉ là tiền. Tao có quyền quyết định cuộc đời mình. Không cúi đầu trước ai. Còn mày… nếu chịu hợp tác, tao có thể cho mày cơ hội sống sót.”
“Không đời nào!” Quân gằn giọng.
Tín chép miệng, ra hiệu cho một tên đàn em bên cạnh:
“Cho nó vài liều thuốc ngủ. Sáng mai… thả trôi sông.”
Nhưng Quân không phải là một cảnh sát thường. Anh từng học sinh tồn, chống tra tấn, và hơn hết – anh chưa bao giờ đi công tác mà không có phương án dự phòng.
Khi bị đánh, Quân đã kịp kích hoạt nút SOS siêu nhỏ gắn trong đồng hồ đeo tay – thứ mà anh vợ chồng vẫn đùa nhau là “đồ chơi gián điệp”. Tín và đồng bọn có thể phát hiện được điện thoại hay máy ghi âm, nhưng chiếc đồng hồ đó… thì không ai để ý.
Lúc này, tại trụ sở đội đặc nhiệm cách đó gần 80 cây số, một tín hiệu khẩn cấp vừa hiện lên bản đồ định vị.
Trưởng phòng – đại úy Hùng – lập tức phát lệnh triển khai phương án truy vết.
“Gọi lực lượng địa phương hỗ trợ. Rà soát mọi kho lạnh quanh vành đai đê sông Cổ Trăng. Tổ chức truy bắt nhóm ‘Ma Đêm’ – ưu tiên an toàn cho đội viên Nguyễn Quân!”
Trở lại kho lạnh.
Trước khi Tín tiêm thuốc cho Quân, một tiếng còi hú gắt vang lên từ xa. Đèn pha xe bọc thép chiếu rọi cả khu vực.
“Cảnh sát! Bỏ vũ khí xuống!”
Hỗn loạn xảy ra. Một tên rút súng bắn về phía lực lượng bên ngoài. Tín kéo theo Quân ra cửa sau, dùng anh làm lá chắn.
Quân thì thầm, vừa đủ để Tín nghe:
“Anh đã phản bội tổ quốc, nhưng còn cơ hội để không phản bội… gia đình.”
Tín khựng lại. Ánh đèn lấp lánh từ chiếc nhẫn bạc phản chiếu lên gương mặt anh ta.
“Thảo vẫn tin anh là người tốt. Mẹ anh mất cũng dặn anh phải làm gương cho các em. Anh nghĩ… mẹ tự hào về anh hiện tại sao?”
Lần đầu tiên, ánh mắt Tín dao động.
Nhưng chưa kịp phản ứng, một phát súng vang lên. Tín trúng vai, gục xuống, còn Quân được một cảnh sát cơ động lao tới kéo đi kịp thời.
**
Một tuần sau.
Tại trại giam tỉnh, Quân lặng lẽ ngồi trước song sắt. Tín ngồi đối diện, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa, mà pha lẫn ăn năn.
“Cho tao xin lỗi… Vợ mày có biết chưa?”
Quân khẽ lắc đầu:
“Cô ấy chỉ biết anh đang ‘bị điều tra vì nghi liên quan đến buôn lậu’. Em chưa nói sự thật… vì chưa muốn cô ấy sụp đổ.”
Tín trầm ngâm, gục đầu:
“Nếu còn cơ hội, hy vọng đời sau, tao sẽ không bước lạc như vậy nữa.”
Quân đứng dậy, siết chặt tay:
“Không cần đời sau. Nếu anh khai toàn bộ, hợp tác với cơ quan điều tra, anh vẫn còn cơ hội – ít nhất là để giữ lại chút gì đó cho gia đình.”
Tín nhìn theo bóng Quân rời đi, mắt nhòe lệ. Ngoài kia, gió miền Tây lồng lộng, nhưng trong lòng anh ta, cơn giông muộn màng mới bắt đầu…