…sáng hôm sau, khi mọi người trong nhà gái đang tất bật chuẩn bị rước dâu thì một cú điện thoại vang lên. Người cầm máy là em gái của cô dâu. Mặt tái nhợt, tay run lẩy bẩy, cô chỉ nói được mấy chữ:
“Chị… chị không thể lấy chồng được đâu… mộ anh Lâm bốc cháy rồi… không phải là chuyện bình thường đâu…”
ối hôm trước, người phụ nữ tên Vy — vợ của Lâm, người chồng đã mất ba năm — đã lặng lẽ đến thăm mộ anh trước ngày cưới. Cô cầm theo bó cúc trắng và nén nhang, tự tay lau tấm bia đã mờ vì gió sương.
“Em xin lỗi… em sắp lấy người khác. Em đã đợi anh ba năm rồi, nhưng em không thể mãi sống một mình. Anh hiểu cho em… đúng không?”
Vừa cắm xong nén nhang, một luồng gió mạnh nổi lên giữa trời không gợn mây. Cô chưa kịp quay đi thì ngọn lửa đỏ rực bất ngờ bốc lên từ phần mộ. Lửa cháy ngùn ngụt, bốc cao hơn hai mét, không mùi khét, không tiếng nổ — chỉ có tiếng gió rít và ánh sáng hừng hực như oán hờn. Vy ngã quỵ xuống, gào lên gọi tên Lâm, nhưng không ai nghe thấy.
Cô ngất lịm giữa nghĩa trang. Sáng hôm sau, một người đi cắt cỏ phát hiện ra cô nằm mê man cạnh ngôi mộ cháy đen, cỏ xung quanh héo rũ như bị thiêu rụi từ bên trong đất.
Tin lan nhanh. Đám cưới bị huỷ trong hỗn loạn.
Chú rể gọi hàng chục cuộc mà Vy không bắt máy. Đến trưa, điện thoại cô chỉ nhắn về một dòng ngắn ngủi:
“Em xin lỗi. Lâm chưa cho em đi.”
Từ đó, Vy biến mất không để lại dấu vết.
Người ta đồn rằng vào những đêm trăng khuyết, ở nghĩa trang cuối làng, vẫn có người thấy một người phụ nữ mặc áo dài trắng ngồi bên mộ đá, tay cầm bó cúc trắng đã úa màu. Mỗi lần có ai đó đến gần, ngọn lửa lại bùng lên — như một lời cảnh cáo, như một hồn ma vẫn đang đợi người mình yêu… không cho ai khác thay thế.