Tôi vẫn nhớ ánh mắt mẹ chồng trong ngày đám cưới – không phải ánh nhìn trìu mến của một người sắp có con dâu, mà là sự săm soi, cân đo từ trang sức đến cách tôi nói năng, đi đứng. Bà nổi tiếng khó tính trong khu phố, lại luôn tự hào con trai mình là giảng viên đại học, chẳng thiếu người theo đuổi.
Còn tôi, làm văn phòng nhà nước, ngoại hình bình thường, gia đình thì kinh doanh đất đai ở quê. Không giàu sang phô trương, nhưng tử tế, nền nếp. Chỉ có điều – nhà tôi không nói nhiều.
Ngay từ buổi đầu gặp mặt, mẹ chồng đã hỏi:
– Nhà cô có mấy anh chị em? Bố mẹ làm gì? Có nhà thành phố chưa?
Tôi cười, trả lời đủ, nhưng không khoe khoang. Tôi biết bà chưa hài lòng, bởi sau đó, nghe phong thanh bà nói với hàng xóm:
– Cưới vợ cho thằng Minh mà tôi thấy cứ không yên tâm… nhìn hiền quá, không biết có gánh vác được không. Nhà nội ngoại thì chẳng thấy nói gì đến của hồi môn.
Tôi im lặng. Nhưng bố tôi thì không.
Ngày cưới, khi nghi thức trao lễ bắt đầu, MC bất ngờ gọi tên bố tôi lên phát biểu đôi lời. Ông đứng lên, dáng đi chậm rãi, ăn vận giản dị, nhưng phong thái vững vàng. Ông nói:
– Gả con gái là gả cả một phần tim mình. Tôi không để cháu bước về nhà chồng với hai bàn tay trắng. Tôi xin gửi lại cháu 7 cuốn sổ đỏ đứng tên riêng nó – đất bố mẹ chia từ giờ, để con an tâm làm dâu.
Mọi người rì rầm. Mẹ chồng khựng lại, ánh mắt thoáng sửng sốt. Ông chưa dừng lại:
– Và đây là 5 cây vàng, do hai người chú của cháu – em trai tôi – gom góp, để gọi là “vốn riêng” cho cháu khi về nhà mới.
Rồi hai chú tôi lần lượt bước lên, trao từng cây vàng cho tôi trước sự chứng kiến của họ hàng hai bên và cả quan viên.
Tôi thấy mẹ chồng nuốt nước bọt, gương mặt dãn ra. Lúc tiếp khách, bà không còn xét nét váy cưới tôi có nhăn hay không, hay hoa cài lệch thế nào. Bà bắt đầu nhỏ nhẹ hỏi bố tôi:
– Dạ, anh trai làm bên đất đai hả? Ở quê mà làm ăn vậy cũng giỏi lắm…
Tôi không cần khoe khoang, càng không muốn dùng vật chất để đổi lấy sự nể phục. Nhưng tôi biết – gia đình tôi không ồn ào, chỉ chọn đúng thời điểm để cho người khác biết rằng, tôi không hề nhỏ bé.
Tối đó, chồng tôi nắm tay tôi, thì thầm:
– Em khiến mẹ thay đổi cách nhìn. Không phải vì số đỏ, mà vì em luôn điềm tĩnh.
Tôi mỉm cười.
Tôi không cần mẹ chồng phải yêu quý ngay. Tôi chỉ cần bà hiểu – con dâu bà có gốc rễ. Mà cây có gốc vững, thì không dễ gì bị gió lay.