Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Ông đã ngoài 60, mái đầu bạc trắng từ sau ngày mẹ mất. Suốt gần 10 năm, ông sống lủi thủi một mình trong căn nhà vắng, lặng lẽ như một cái bóng. Ba chị em chúng tôi nhiều lần khuyên ông nên tìm bạn đời để bầu bạn tuổi già, nhưng ông luôn lắc đầu: “Tao quen rồi. Sống với tụi bây lớn lên, giờ tụi bây đi hết, tao cũng quen ở một mình.”
Vậy mà năm ngoái, ông bất ngờ dẫn về một người phụ nữ – cô Hà – trẻ hơn ông gần ba chục tuổi. Cô xinh đẹp, dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng, lễ phép. Dù lúc đầu chị em tôi có chút ngờ vực – vì khoảng cách tuổi tác và cái cách cô nhìn chúng tôi đầy ý nhị – nhưng thấy ông vui vẻ hơn hẳn, đi lại nhanh nhẹn, hay cười, bọn tôi dần xuôi lòng.
Bố quyết định tổ chức đám cưới. Một buổi tiệc nhỏ, ấm cúng, chỉ vài mâm cơm với bà con thân thuộc. Trong ánh đèn vàng rọi, ông cười rạng rỡ bên cô dâu mới. Tôi chưa từng thấy ông như thế kể từ khi mẹ mất.
Đêm hôm đó, sau tiệc cưới, cả nhà ai nấy đều mệt. Tôi với chị Hai dọn dẹp xong, định lên phòng nghỉ thì bỗng từ trên gác – phòng tân hôn của bố – vọng xuống một âm thanh kỳ lạ.
Là tiếng gào khóc. Tiếng phụ nữ. Ngắt quãng, đau đớn.
Tôi và chị nhìn nhau, chết lặng. Gió đêm thổi qua khe cửa lạnh buốt sống lưng. Chị Hai run run nói:
— Em nghe rõ không? Là cô Hà…?
Tôi gật đầu. Tiếng khóc không giống tiếng nức nở bình thường. Nó nghèn nghẹt, quặn thắt, như tiếng của một người đang rơi vào tuyệt vọng.
Chúng tôi rón rén bước lên cầu thang. Cửa phòng đóng chặt. Ánh sáng khe hở cửa nhạt nhòa. Không có tiếng động nào khác, chỉ là tiếng khóc đều đặn, buốt lòng. Tôi hít một hơi, gõ nhẹ:
— Bố… cô Hà… có chuyện gì không ạ?
Không ai trả lời.
Rồi đột ngột, cửa mở hé. Là bố tôi. Gương mặt ông tái nhợt, ánh mắt hoang mang.
— Không sao đâu… Cô ấy mệt quá thôi.
Tôi nhìn vào trong. Cô Hà đang ngồi co ro ở góc giường, hai tay ôm lấy thân mình, tóc rối tung, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ khóc.
— Cô ấy… sợ… — ông nói lắp, như không biết phải giải thích thế nào.
Tôi không hỏi gì thêm. Tôi kéo chị lui về. Đêm đó, tiếng khóc vẫn vang vọng, thi thoảng nghẹn lại rồi im bặt.
Sáng hôm sau, cô Hà rời khỏi nhà. Không mang theo gì, chỉ để lại một tờ giấy nhắn vỏn vẹn vài dòng:
“Cháu xin lỗi. Cháu tưởng mình đủ dũng cảm. Nhưng cháu không vượt qua được quá khứ. Cháu không thể ở lại được. Mong bác tha thứ.”
Bố tôi im lặng rất lâu khi đọc những dòng ấy. Sau đó ông chỉ nói một câu:
— Mỗi người đều có bóng ma riêng, có khi ta không thể chạm vào được, dù có muốn ôm lấy cả đời.
Chúng tôi không hỏi gì thêm. Bố lại sống một mình. Nhưng khác với trước, ông không lặng lẽ nữa. Thỉnh thoảng ông lại ra vườn chăm hoa, rồi ngồi nhâm nhi ly trà. Tôi biết, ông vẫn đang chờ một người – hoặc đang học cách tha thứ cho giấc mơ ngắn ngủi của mình.