Ngày ấy, Hương bước chân về làm dâu nhà ông Lâm bà Cúc với đôi bàn tay trắng. Quê mùa, hiền lành, lại mồ côi cha mẹ từ sớm, Hương bị xem như người thừa trong ngôi nhà ba gian lợp ngói cũ ấy. Chồng cô – Hải – là con trai cả, vừa cưới xong vài tháng đã bỏ vào Nam làm ăn, rồi mất hút.
Ở lại quê, Hương sống như cái bóng. Giặt giũ, nấu nướng, gặt lúa, chăm em chồng, nuôi con một mình. Không ai thương xót. Thậm chí, bà Cúc còn nhiều lần mắng thẳng:
– Không có thằng Hải, nhà này đã chẳng rước con hầu về ăn cơm!
Hương cắn răng chịu đựng. Mười năm sau, Hải gửi đơn ly hôn từ trong Nam. Cô ký. Lặng lẽ.
Cả nhà như trút được gánh nặng. Họ bảo cô ra khỏi nhà. Không một tờ giấy, không một xu. Chỉ đứa con trai 8 tuổi là theo mẹ rời khỏi cánh cổng từng gọi là “gia đình”.
Không ai ở làng nghĩ Hương có thể ngẩng đầu được. Người ta bảo nhau: “Nó sẽ chẳng đi tới đâu đâu… Nghèo vẫn hoàn nghèo.”
Nhưng rồi…
Hai mươi năm sau, giữa trưa mùa hè, cả làng náo loạn khi một chiếc xe SUV đen bóng, biển số Sài Gòn, trườn chậm vào ngõ. Xe dừng ngay trước cổng nhà ông Lâm – bà Cúc. Cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ bước xuống.
Thanh lịch. Lạnh lùng. Mái tóc búi cao. Giày da đắt tiền. Áo sơ mi trắng và quần âu, không một nếp nhăn. Là… Hương.
Bà Cúc bước ra. Giật mình. Tay run run, tưởng như nhìn thấy ma.
– Cô… về đây làm gì?
Hương mỉm cười:
– Thăm nhà cũ. Và… đưa một người về.
Cô mở cốp sau chiếc xe tiền tỷ.
Bên trong không phải vali. Không phải quà cáp. Mà là một chiếc hũ tro cốt bằng gỗ đàn hương, chạm khắc tên: Hải.
Không khí như đông lại.
– Anh ấy mất cách đây hai tuần. Ung thư gan giai đoạn cuối. Trước lúc mất, anh ấy tìm tôi. Cầu xin tôi tha thứ… Và nhờ tôi mang anh ấy về quê, đưa về chính nơi đã sinh ra.
Hương quay sang bà Cúc – người từng đuổi cô đi như kẻ ăn bám:
– Bác là mẹ anh ấy. Bác có muốn nhìn mặt con trai mình lần cuối không?
Bà Cúc khuỵu xuống. Không ai đỡ. Bà ngất lịm giữa sân nhà, tay bấu đất, miệng lẩm bẩm tên đứa con trai mà bà từng bênh vực… và góp tay vào việc ruồng rẫy người con dâu duy nhất.
Câu chuyện về người phụ nữ bị đuổi khỏi nhà năm xưa giờ là chủ một công ty xuất khẩu thủy sản lớn ở miền Nam lan khắp làng.
Người ta nói: “Ngày đó nếu bà Cúc không đuổi Hương, chắc gì hôm nay bà đã phải đứng khóc giữa sân với một hũ tro cốt trên tay?”
Nhưng Hương không trả thù. Cô chỉ để lại bức thư nhỏ trước khi rời đi:
“Tôi tha thứ cho tất cả – không vì ai xứng đáng, mà vì tôi xứng đáng được bình yên.”
Và rồi chiếc xe lại lăn bánh, chậm rãi rời khỏi con ngõ cũ. Bụi mờ lưng trời. Nhưng bóng Hương – người đàn bà từng bị xem như osin – thì vẫn sáng rõ giữa bao ánh mắt thảng thốt phía sau.