Chồng mất được 49 ngày, Mai vẫn chưa ngủ trọn một đêm. Anh đi vì tai nạn bất ngờ. Không lời trăn trối, không kịp nói một câu dặn dò.
Trong căn hộ ba phòng ở Đà Lạt, tiếng chuông gió lắc nhè nhẹ. Gió cứ như có người gọi từ xa. Một hôm, Mai đứng lặng nhìn bức ảnh chụp cả gia đình ba người – cô, chồng và bé Nam – rồi quay sang đứa con trai nhỏ mới 6 tuổi, hỏi:
– Con có muốn gặp ông nội không?
Nam gật đầu. Mai mỉm cười. Lần đầu tiên sau tang lễ, cô thấy mình còn điều gì đó để làm.
Cha chồng cô – ông Vinh – sống ở một vùng quê xa tít bên biên giới phía Bắc. Mười năm kết hôn, Mai chưa từng gặp ông. Chồng cô, Hoàng, luôn nói: “Cha anh khắc nghiệt lắm, không thương con, anh không muốn nhắc đến.” Cưới xong, Hoàng gần như cắt đứt liên lạc với quê.
Nhưng giờ, khi anh không còn nữa, Mai thấy cần nối lại điều ấy – vì con, và cũng vì chính mình. Cô quyết định lái xe – một mình – chặng đường hơn 5000km, mang theo con nhỏ và cả nỗi đau chưa khô.
Cuộc hành trình kéo dài gần một tuần. Họ băng qua cao tốc, rừng núi, đèo dốc, qua những nơi Hoàng từng kể, từng ghét. Tối đến, hai mẹ con ngủ ở trạm nghỉ hoặc nhà dân. Đôi lần xe bị trục trặc giữa đèo, Mai bối rối nhưng vẫn gắng vượt qua. Cô không biết vì sao mình nhất định phải đi. Nhưng có một linh cảm – rằng đến được với ông Vinh, cô sẽ hiểu thêm điều gì đó về Hoàng.
Ngôi nhà của ông Vinh đơn sơ, nép bên triền núi. Ông đã già, mắt mờ, sống một mình. Khi thấy Mai, ông nhìn rất lâu, rồi nói:
– Mày là vợ thằng Hoàng?
– Vâng. Con đến đón bố lên Đà Lạt sống cùng cháu nội…
Ông không nói gì. Im lặng. Mắt rưng rưng.
Một tuần sau, họ trở lại Đà Lạt. Cuộc sống ba người bắt đầu. Ông Vinh ít nói, sống khép kín, chỉ chăm vườn, chơi với cháu. Mai thì đi dạy thêm trở lại, dần ổn định cuộc sống.
Một hôm, cô dọn đồ cũ của chồng, tình cờ tìm thấy một hộp thư mục trong tủ sách – được khóa. Cô mở ra. Trong đó là:
-
Những lá thư Hoàng từng viết cho cha nhưng chưa bao giờ gửi.
-
Bản sao hồ sơ bệnh án của ông Vinh: suy thận mãn, từng xin chuyển viện nhiều lần lên Đà Lạt, nhưng… bị từ chối.
-
Một bức ảnh cũ: Hoàng còn trẻ, ôm vai một người phụ nữ lạ, phía sau là… con trai khoảng 2 tuổi.
Trái tim Mai nhói lên. Cô gọi ông Vinh.
– Bố… đây là…?
Ông lặng người, rồi thở dài:
– Hoàng… từng có con riêng. Trước con. Thằng bé đó mất vì sốt cao, khi chưa kịp đưa đi viện. Còn người phụ nữ kia… tự vẫn sau đó.
Mai lặng đi. Cô không biết điều gì đau hơn – sự thật này, hay cảm giác chồng mình từng giam kín nỗi đau suốt cả chục năm.
– Hoàng không hận bố, như nó vẫn nói. Nó chỉ hận chính mình. Vì lúc đó… nó bỏ nhà ra đi. Nó nghĩ nếu ở lại, mọi chuyện đã khác.
Ông Vinh khóc. Giọt nước mắt của người cha già – cứng đầu, lạnh lùng – giờ đây vỡ òa như đứa trẻ.
Mai ôm con vào lòng, nhìn ra vườn. Gió lộng. Những đám mây trôi lững lờ qua đỉnh núi. Cô thầm nghĩ: đôi khi, để tha thứ cho người khác, mình phải học cách đi qua một chặng đường thật dài. Có khi… dài đến 5000 km.