Về già, tôi còn giữ 3 mảnh đất đứng tên mình. Mấy đứa con thì thay nhau ngọt nhạt, năn nỉ đón mẹ về ở chung để “phụng dưỡng”, nhưng tôi thừa hiểu đằng sau những lời quan tâm ấy là gì. Tôi không dại. Mỗi tháng, tôi đưa cho cô Lý – hàng xóm sát vách – 10 triệu để cô ấy lo cơm nước, thuốc men, sinh hoạt cho tôi. Cô chăm chỉ, thật thà, sống có trước có sau. Tôi thấy yên tâm hơn là giao thân mình cho lũ con chỉ chăm chăm vào sổ đỏ, sổ tiết kiệm.
Bọn trẻ thì tức tối, nói tôi “ném tiền qua cửa sổ”, rồi bắt đầu nghi ngờ tôi có ý định cho hết tiền bạc cho hàng xóm. Chúng thi nhau gọi điện, nhắn tin giục tôi lập di chúc, chuyển sổ tiết kiệm cho con “giữ hộ”. Một tuần trời bị quay như chong chóng, tôi im lặng lắng nghe. Và rồi, tôi ra quyết định. Một bản phân chia tài sản bất ngờ đến mức khiến cả lũ ngã ngửa. Lúc đó, mới biết ai mới là người đáng được tin tưởng. Nhiều người phải nhìn tôi mà học tập…
Tôi năm nay 76 tuổi, tóc bạc từ năm 60. Góa chồng từ năm 66. Một đời lo toan, tôi có ba đứa con và ba mảnh đất – chẳng biết cái nào “quý” hơn cái nào.
Tôi không phải người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng ai cũng biết tôi từng vì con mà còng lưng cả đời. Chồng tôi mất vì đột quỵ sau Tết năm ấy, để lại cho tôi một khoản nợ làm ăn và ba đứa con đều đã trưởng thành.
Tôi xoay xở, bán hàng tạp hóa nhỏ lẻ, cắt tiêu từng đồng để trả nợ. Dần dà, trả xong hết, lại còn dư ra được chút tiền tiết kiệm. Mảnh đất cha mẹ chồng để lại, hai mảnh tôi tự mua sau này – đều để tên tôi.

Thời gian trôi, tôi cũng già đi, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, tay vẫn còn run nhưng chưa đến mức cầm đũa không nổi. Tôi vẫn nấu cơm được, tưới cây được, và… cười được.
Mỗi tháng, tôi gửi cô Lý hàng xóm 10 triệu – không phải vì tôi ngu, mà vì tôi tin cô ấy. Cô là y tá về hưu, không chồng con, sống cách tôi 3 căn nhà. Cô nấu ăn sạch sẽ, trò chuyện dịu dàng. Tôi thuê cô ấy không chỉ để có người lo cơm nước, mà còn vì có người hiểu tôi. Cái tuổi này, người già sợ nhất là… im lặng.
Các con tôi thì lại khác.
Lúc đầu, tụi nó còn gọi điện hỏi thăm, gửi biếu chút quà. Nhưng từ khi nghe tôi có ý định “làm di chúc sớm để yên lòng”, thái độ thay đổi liền.
Đầu tiên là con Lan – con gái thứ hai. Nó gọi về, ngọt xớt:
– Mẹ, con tính đón mẹ về ở với vợ chồng con. Mẹ có tuổi rồi, sống một mình sao được?
Tôi cười nhẹ:
– Tao sống một mình mười năm nay rồi, giờ mới thấy dễ thở đấy.
Rồi tới thằng Hưng, con trai cả, gọi giọng nghiêm trọng như luật sư:
– Mẹ, con thấy mẹ chi tiền thuê người ngoài vậy là không hợp lý. Người dưng làm sao bằng con ruột. Thôi mẹ đưa sổ tiết kiệm cho con giữ, có gì con thay mẹ lo.
Tôi giả ngu:
– Ủa, mà mẹ có bảo đưa ai đâu? Mẹ vẫn giữ mà?
Thằng út, Tùng, thì cộc tính hơn:
– Mẹ mà cứ tin người ngoài, sau này mất hết tài sản rồi lại than. Mẹ viết di chúc cho sớm đi, còn để tụi con biết đường mà giữ. Đừng để hàng xóm nó lừa!
Một tuần trôi qua, tôi thấy đầu mình như cái chợ. Sáng có đứa gọi, tối đứa khác nhắn. Có khi đang ăn cháo cũng phải bỏ xuống nghe điện thoại.
Tôi mệt.
Tôi không tiếc tiền – tôi tiếc cái tình.
Tôi từng nghĩ, có con thì sau này sẽ có chỗ nương tựa. Nhưng tôi nhận ra, nếu mình yếu lòng, chính mình sẽ là người bị dắt mũi. Tôi không muốn sống phần đời còn lại như cái bóng. Không muốn mỗi ngày ăn cơm lại nghe dằn vặt, trách móc, tính toán từng đồng.
Và rồi, tôi quyết định..