Buổi gi-ỗ đầu của bố vợ diễn ra đông đủ cả họ. Mâm trên, mâm dưới rôm rả tiếng cười nói. Tôi – con rể út trong nhà – được vợ sai bê khay hoa quả lên bà-n th;/ờ. Vừa cúi xuống thì đứa cháu trai 5 tu-ổi – con của chị cả – bỗng chạy tới, nghịch ngợm kéo áo sau lưng tôi ra rồi reo lên:
“Bà ơi bà! Chú này có cái vết y như bố con á!”
Cả họ đang cười bỗng khựng lại.
Mẹ vợ mặt biến sắc, còn chị cả thì giật vội thằng bé kéo vào trong, miệng mắng át đi:
“Con nít nói bậy! Bố mày mất rồi, đừng nói linh tinh!”
Mọi người cười gượng rồi tảng lờ cho qua.
Nhưng kể từ hôm đó, chị cả thay đổi. Ít nói. Lảng tránh tôi mỗi khi gặp mặt. Mẹ vợ thì mắt trũng sâu, đêm nằm toàn trông ra cổng. Tôi cũng chỉ thấy là chuyện trẻ con lỡ lời, đâu để ý gì thêm.
Cho đến 1 tháng sau, cả họ tập trung sang cát cho bố vợ.
Hòm được mở ra kiểm tra trước khi đưa đi. Khi mấy người phụ trách vừa lật lớp vải lụa cuối cùng, thì…
một tiếng hét thất thanh vang lên từ mẹ vợ
Mọi người ùa đến nhìn, rồi cùng chế-t sững.
Trên bả vai trái của người đã khuất, có một thứ bẽ bàng…