Ngày nào bố cũng l/é/n ôm ảnh thờ của mẹ tôi đi ngủ. Cứ ngỡ ông thương nhớ bà lắm ai ngờ sự thật r/ùng m/ình bên trong tấm ảnh…

Từ ngày mẹ mất, bố tôi thay đổi hẳn. Ông lặng lẽ, ít nói, già đi trông thấy. Điều khiến tôi ám ảnh nhất là thói quen kỳ lạ của ông: đêm nào cũng lén lút ôm di ảnh của mẹ tôi vào phòng ngủ. Không phải đặt trên bàn thờ như trước, mà là ôm sát vào ngực, úp vào lòng, như thể đó là vật sống.

Tôi từng nghĩ, chắc ông nhớ bà lắm. Họ từng yêu nhau suốt bốn mươi năm, đi qua bao khổ cực. Tôi thương ông, nên không thắc mắc gì. Nhưng dần dà, những chuyện lạ bắt đầu xảy ra…

Đêm nào trong phòng bố cũng có tiếng rì rầm như thì thầm. Tôi tưởng ông đọc kinh, nhưng có lúc, nửa đêm bật dậy đi vệ sinh, tôi nghe rõ tiếng ông… cười. Một tiếng cười nhỏ, run rẩy, mơn trớn như đang trò chuyện với ai. Tôi rùng mình.

Một lần, tôi giả vờ ngủ sớm, rồi nhẹ bước theo sau khi ông tắt đèn. Ông rón rén đi lên bàn thờ, lấy tấm ảnh mẹ xuống, ôm vào người như bao đêm khác. Nhưng tôi kịp thấy phía sau tấm ảnh ấy… có gì đó thò ra — một mảnh giấy, hay thứ gì được dán chặt vào mặt sau bằng băng dính đen.

Hôm sau, khi bố đi chợ, tôi tranh thủ lên phòng, mở ảnh thờ mẹ ra.

Tay tôi run bắn.

Phía sau bức ảnh, dán chặt bằng keo, là… một túm tóc. Một mớ tóc dài, bạc trắng, quấn gọn và buộc bằng dây chỉ đỏ. Bên dưới là một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi nguệch ngoạc bằng bút mực:
“Về với tôi… đừng đi…”

Tôi nghẹn thở. Đó là nét chữ của bố.

Từ hôm đó, tôi để ý kỹ hơn. Càng lúc bố càng ít ăn, ít ngủ, chỉ ôm ảnh mẹ mỗi tối và thì thầm không dứt. Tôi mời sư thầy đến nhà, viện cớ làm lễ cầu siêu. Vừa nhìn thấy tấm ảnh, thầy đã lặng người, rồi bảo tôi:

– Con phải cẩn thận. Có người đang giữ vong hồn người đã khuất lại bên mình. Mà như thế là trái đạo…

Tôi không dám nói gì. Nhưng tối đó, tôi trộm mang ảnh đi cất, thay bằng bản sao. Bố phát hiện, ông đập phá, gào khóc như hóa điên. Rồi ngồi lẩm bẩm cả đêm:
“Bà ấy mà bỏ tôi… tôi không sống nổi… bà ấy hứa rồi…”

Một lời hứa? Hứa gì?

Cho đến một lần, tôi vô tình đọc được cuốn nhật ký cũ của mẹ. Trong đó có đoạn bà viết:

“Ông ấy luôn nói nếu tôi chết trước, linh hồn tôi phải ở lại với ông. Ông ấy bảo, nếu tôi đi đầu thai hay rời xa ông, ông sẽ kéo tôi lại, bằng mọi giá…”

Related Posts

Thầy hiệu trưởng bị tuyên án 7 năm t//ù vì cáo buộc tham ô 10,7 triệu đồng đã được bảo lãnh tại ngoại: Vừa ra thầy đã nói 1 câu vô cùng xúc động

Ngày 16/8, Viện KSND khu vực 5 – Cà Mau có quyết định thay thế biện pháp tạm giam bằng biện pháp cho bảo lãnh đối với thầy Trần…

“Con gái ông lấy con zai tôi là Phước ba đời đấy”…nghe câu này của mẹ ck tôi đã quyết định

Ngày cưới – lẽ ra phải là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Tôi mặc chiếc váy trắng mà cả tháng qua mong đợi, bước vào lễ…

Tròn 18 t::uổi, tôi thoát ly gia đình cưới gấp ông lão 2 đời vợ, 5 con riêng, nhìn vào ai cũng khóc thuê phí cả tuổi xuân này nọ, dại dột u mê, 4 năm sau tôi được hưởng 1 thứ không đàn bà nào ở cái làng này có được, mấy chị còn non lắm…

Tròn 18 tu-ổi, tôi thoát ly gia đình cưới gấp ông lão 2 đời vợ, 5 con riêng. Đám cưới hôm ấy, cả làng nhao nhao: “Con…

Mẹ chồng đến mong nhận lại cháu sau 10 năm hất hủi con dâu…nhưng đời đâu như là mơ

Chương 1 – Nàng dâu nghèo Tiếng guốc gỗ lộc cộc ngoài sân làm Lan khẽ giật mình. Vừa bưng mâm cơm đặt lên bàn, cô nghe…

Quang Linh ủng hộ Cuba số tiền lớn…

Hành động tích cực mới đây của team Quang Linh Vlogs lập tức nhận về hơn 10 nghìn lượt cảm xúc, chia sẻ và bình luận Cách…

Năm tôi lên bảy thì cha tôi lấy vợ, “dì gh:ẻ” mắt sắ;c lẹm như da::o bổ cau, cảnh phân biệt đối xử con riêng con chung khiến tôi không chịu được mà bỏ nhà ra đi, 20 năm sau nghe tin d:ữ quay về nhà thì thấy chao ôi bà dì ghẻ năm xưa, tôi chẳng thể tin vào mắt mình…

Năm tôi lên bảy thì cha tôi lấy vợ, “dì gh:ẻ” mắt sắ;c lẹm như da::o bổ cau, cảnh phân biệt đối xử con riêng con chung…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *