Lan ơi, Hường ơi…sao các con bỏ bố mẹ đi vậy…

Chiều mùa thu, gió xạc xào trên những tán bàng đầu ngõ, như tiếng ai đó đang thì thầm gọi tên người thương đã xa. Trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ đặt trước hiên nhà, bà Hòa ngồi bất động, đôi mắt mờ đục nhìn ra con đường nhỏ trải đầy lá vàng. Bên cạnh, ông Vinh lặng thinh, bàn tay gầy guộc run run siết chặt chiếc khăn mùi xoa đã cũ.

Bầu không khí tang tóc vẫn chưa tan trong căn nhà nhỏ ấy.

Chỉ mới ba hôm trước thôi, Lan và Hường còn ríu rít gọi nhau ôn bài, chuẩn bị lên trường thực tập. Hai đứa con gái sinh đôi – ngoan ngoãn, học giỏi – là niềm tự hào và là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của ông bà. Chúng luôn mơ làm cô giáo – ước mơ nhỏ bé nhưng cao đẹp mà ông bà đã vất vả cả đời để nâng niu, vun đắp.

Nhưng giờ… mọi thứ vụt tắt. Như một cơn ác mộng mà ông bà không bao giờ muốn tỉnh lại.

Chiều hôm đó, Lan và Hường trên đường đến trường học, ngang qua ngã tư gần chợ huyện. Trời mưa lâm thâm, đường trơn và dòng xe qua lại tấp nập. Một bà cụ lưng còng, tay xách nặng, đứng lúng túng giữa dòng xe, không ai chịu dừng lại nhường đường.

Không cần suy nghĩ nhiều, hai chị em dắt xe vào lề, vội vàng chạy đến. “Cụ ơi, để bọn cháu đưa cụ sang đường!”

Và rồi… một chiếc xe tải mất lái, thắng không kịp.

Tiếng còi xe. Tiếng hét thất thanh. Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Bà cụ được đẩy ngã ra phía sau, thoát chết trong gang tấc. Nhưng Lan và Hường… nằm bất động bên vũng máu giữa ngã tư.

Tang lễ diễn ra lặng lẽ, đẫm nước mắt. Người dân quanh xóm đến chia buồn, ai cũng nghẹn ngào. Báo đài đưa tin – gọi các em là “thiên thần áo trắng”, những cô gái trẻ đã ra đi trong một hành động anh hùng mà không ai mong muốn phải trả giá.

Ông Vinh đứng lặng trước bàn thờ đôi, nơi di ảnh hai con gái đặt cạnh nhau, nụ cười trong sáng vẫn còn đó. Ông không khóc, nước mắt đã cạn. Chỉ có tiếng gọi của ông là mãi mãi vang vọng, đau đáu cả một đời:

“Lan ơi… Hường ơi… Vì cứu bà cụ qua đường mà các con bỏ lại bố mẹ thế này sao con? Hai cô giáo của bố mẹ… còn đâu?”

Đêm xuống. Gió vẫn thổi qua kẽ lá, thấm lạnh vào tim người ở lại.

Nhưng giữa nỗi đau tận cùng, ông bà Hòa vẫn thầm tự hào: con gái họ đã sống đẹp, sống tử tế, và đã để lại trong lòng người khác một ánh sáng nhỏ – thứ ánh sáng của lòng nhân hậu, mà dù cuộc đời này có nghiệt ngã đến đâu… vẫn luôn cần được giữ lại.

ctv

Related Posts

Bị chồng b//ắt quả tan/g “lên g/i/ường” với tình già U75, vợ nói một khiến chồng s//ốc

Bị bắt quả tang tận giường, người phụ nữ vẫn cố chấp cãi rằng do chồng thiếu quan tâm nên cô mới ra ngoài tìm niềm vui…

100 tớ vé số b//ị cướ//p ông lão khiếm thị bật khóc ngay giữ lòng SG!

Ông H năm nay đã 58 tuổi, đôi mắt mờ đục vì căn bệnh đục thủy tinh thể từ nhiều năm trước. Sau một lần ngã khi…

Vụ nuôi gà lôi trắng bị 6 năm t.ù: Anh nông dân Thái Khắc Thành bật khóc khi về đến nhà: Từ này tôi xin chừa

Trở về nhà sau nhiều tháng bị tạm giam vì bán 10 con gà lôi trắng, ông Thái Khắc Thành (45 tuổi, ngụ xã Đô Lương, Nghệ An)…

10 tỷ cho dự án nhân giống bò tót lai sau 12 năm về số 0, anh nông dân tự nuôi gà lôi “hoang dã” lại đ;;ẻ ầm ầm

Sau hơn một thập kỷ chăm sóc và thực hiện 3 đề tài nghiên cứu về đàn bò tót lai ở Ninh Thuận, dự án này như…

Giỏi che giấu đến đâu, phụ nữ ngoại tình cũng để lộ những dấu hiệu này

Cô ấy cài mật khẩu điện thoại và không nhận cuộc gọi trước mặt đối tác. (Ảnh: ITN). Cô ấy tập trung quá nhiều vào sự riêng…

Phụ nữ ngo//ạ/i tìn//h, 3 chỗ này đều “lớn” hơn, nam giới nhìn qua là biết

1. Thay đổi lớn trong tính cách Với phụ nữ, ai cũng mong muốn có một người để dựa vào, một bờ vai vững chắc để cảm…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *