Anh tôi – từng là niềm tự hào lớn nhất của mẹ.
Một chàng trai giỏi giang, từ tay trắng vươn lên thành quản lý cấp cao tại một công ty xây dựng nước ngoài. Ngày anh cưới chị dâu – một cô gái thành phố, học hành bài bản, xinh đẹp, mẹ tôi vui đến mất ngủ cả tuần. Bà nghĩ con mình đã tìm được người vợ biết lo cho gia đình, đủ đầy cả tình lẫn tiền.
Nhưng mọi thứ sụp đổ… khi anh bị chẩn đoán mắc u não ác tính.
Chị dâu khóc. Khóc rất nhiều.
Vài ngày sau, chị tuyên bố bán căn hộ chung cư hạng sang, thanh lý luôn hai chiếc xe hơi.
Ai cũng bảo chị tốt. Hy sinh.
Người người gọi chị là “người vợ mẫu mực”.
Cho đến ngày… tôi nhận được giấy thông báo phải rời khỏi căn nhà ba mẹ tôi từng đứng tên. Căn nhà duy nhất còn lại – giờ đã mang tên chị dâu.
“Em và mẹ nên tìm chỗ khác đi. Ở đây không còn phù hợp. Mẹ quê mùa, em thất nghiệp, môi trường sống không tương đồng. Nhà này không còn là nơi của những người không cùng đẳng cấp.”
Tôi chết lặng.
Căn nhà đó, mẹ tôi còng lưng trả nợ suốt 15 năm. Sau khi ba mất, bà sống tằn tiện từng đồng. Vì tin tưởng chị, mẹ đã chuyển nhượng tên nhà sang anh trai và chị dâu để họ “tiện làm giấy tờ.”
Mẹ tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Bà chỉ khóc, ngồi ở mé hiên, tay run run ôm túi quần áo nhỏ, nhìn ngôi nhà mình từng lau dọn mỗi ngày.
“Nó từng gọi má là má… vậy mà…”
Chúng tôi dắt díu nhau đi thuê trọ. Tôi làm phụ hồ, mẹ đi bán vé số lẻ. Còn chị – thản nhiên đăng ảnh “cuộc sống tối giản”, “buông bỏ vật chất để chăm lo cho chồng” trên mạng xã hội, kèm hashtag #strongwoman #wifeofwarrior.
Ai cũng khen. Nhưng không ai biết, chị đã đẩy mẹ chồng và em chồng ra đường, chỉ vì họ không cùng đẳng cấp.