Cả xóm Lò Gạch hôm ấy náo loạn vì tin thằng Tí – con trai tôi – sau 5 năm lao động bên Lào trở về. Nhưng không chỉ là chuyện về nước. Nó dắt theo một cô gái da trắng như trứng gà bóc, cao gần mét tám, tóc vàng óng, mắt xanh như nước hồ Ba Bể.
Tôi ngã ngửa khi nghe nó nói giọng tỉnh queo:
“Mẹ, đây là vợ con. Tụi con cưới gấp. Mẹ chuẩn bị giúp con cái đám cưới. Con yêu vợ con lắm!”
Tôi chưa kịp định thần thì cả làng đã kéo đến xem. Mấy bà hàng xóm xì xào:
– “Trời ơi, thằng Tí xưa đen nhẻm, học chưa hết cấp 3 mà vớ được Tây!”
– “Chắc nó trúng số, hay con nhỏ này bị gì chứ lấy thằng đó sao được…”
– “Mà Tây thiệt hả? Hay là… chuyển giới?”
Tôi phì cười, nghĩ bụng: Chắc tụi nó gato quá rồi. Con mình có số đổi đời chăng?
Cưới gấp. Mâm cỗ vừa dọn ra chưa kịp nguội đã rước dâu. Ai cũng tò mò, nửa chúc phúc, nửa ngờ vực.
Đêm tân hôn. Gà chưa kịp gáy canh hai, cửa phòng đột nhiên bật tung.
Thằng Tí lao ra ngoài như bị ma đuổi, mặt xanh như tàu lá, quần áo xộc xệch.
“Mẹ ơi cứu con… vợ con… nó… nó có… râu!!!”
Cả nhà chết lặng. Tôi thì tưởng con nói nhảm. Nhưng chưa kịp hỏi lại, thì cô dâu tây xuất hiện ngay sau lưng, quấn tạm cái chăn mỏng, mặt bình thản mà giọng trầm… hơn cả chú Lực trưởng thôn.
“I can explain…” – giọng Tây đặc sệt nhưng rõ từng chữ.
Không ai cần giải thích nữa.
Mấy bà hàng xóm hôm trước bàn tán rì rào giờ đã bò lăn ra cười như trẩy hội. Mấy đứa con nít trong làng cũng gọi nhau “ra xem Tây râu!”
Hóa ra, cô dâu tên là Jordan – người chuyển giới.
Thằng Tí quen “cô” khi làm việc bên Lào. Jordan từng cứu nó khỏi một vụ tai nạn lao động, sau đó hai người nảy sinh tình cảm.
Tí biết sự thật. Nhưng vì sợ mẹ và làng xóm dị nghị, nó không dám nói. Nó nghĩ cưới gấp rồi “trời không sập được”.
Nhưng tới đêm tân hôn thì… bản năng chạy nhanh hơn lý trí.