Ngôi nhà hôm nay im lặng lạ thường. Tiếng tụng kinh vừa dứt, mọi người đã lục tục ra về. Tôi ở lại một mình trong gian thờ, cẩn thận lau từng lớp bụi bám trên khung ảnh thờ của bố chồng. Ông mất đột ngột, để lại nhiều điều chưa nói. Trong lòng tôi còn day dứt vì có những lúc từng giận ông vì can thiệp quá sâu vào chuyện vợ chồng tôi.
Tay vừa nhấc bức ảnh lên để lau phía sau, thì một tờ giấy nhỏ rơi ra. Nó được dán khéo léo phía sau khung, như thể cố tình giấu kín.
Tôi mở ra. Nét chữ quen thuộc của ông run run hiện lên:
“Nếu con đọc được dòng này, nghĩa là ta đã không còn nữa. Hãy tìm dưới gầm giường trong căn phòng cũ của ta. Con cần biết sự thật, trước khi quá muộn…”
Tôi cảm thấy tim mình đập loạn. Tay lạnh ngắt. Sự thật gì? Tại sao lại là tôi? Tại sao lại nói “trước khi quá muộn”?
Tôi đứng không vững nữa. Căn phòng tối lại, không biết vì nỗi sợ, hay vì bóng đêm đang dần buông xuống bên ngoài…
Tôi run rẩy bước vào căn phòng cũ của bố chồng, nơi từ lâu đã bị khóa kín sau khi ông chuyển lên tầng hai vì tuổi cao. Chiếc chìa khóa vẫn nằm trong ngăn kéo đầu giường phòng vợ chồng tôi — có lẽ ông đã để lại nó ở đó từ trước, hoặc ông biết tôi sẽ tìm được.
Ánh đèn vàng mờ hắt xuống sàn gỗ cũ, mọi vật im lìm, phủ lớp bụi thời gian. Tôi quỳ xuống, lần tay dưới gầm giường như lời ông dặn. Một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ và khóa bằng chốt đồng hiện ra. Tôi ngồi thụp xuống, ngón tay run run mở nắp.
Bên trong là:
-
Một xấp thư đã ố vàng, ghi rõ: “Gửi con dâu – nếu con còn thương chồng.”
-
Một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đứng tên… tôi.
-
Một bản sao kết quả xét nghiệm ADN.
Tôi mở lá thư đầu tiên.
“Con à,
Chắc giờ con đang giận ta lắm. Nhưng nếu con đang đọc thư này, thì có lẽ ta đã không còn cơ hội để nói lời xin lỗi.
Ngày xưa khi con trai ta muốn lấy con, ta từng phản đối. Ta sợ con đến vì tiền. Nhưng rồi ta thấy con âm thầm chịu đựng, chăm lo cho cả nhà, kể cả lúc nó thất nghiệp, kể cả khi ta bệnh nằm liệt.
Có một sự thật mà ta giấu cả gia đình: Thằng Hoàng… không phải là con ruột ta.
Mẹ nó từng lầm lỡ, ta chấp nhận, nuôi nó như con mình. Nhưng giờ, chính nó đang bị chính dòng máu thật sự của mình đe dọa.
Hắn đã xuất hiện rồi — người đàn ông ấy. Và hắn không phải là người bình thường.”
Tôi nín thở. Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Lá thư tiếp theo kể chi tiết hơn. Người đàn ông ấy — kẻ mà bố chồng gọi là “người cha ruột” — là một doanh nhân từng vướng vòng lao lý vì lừa đảo và có liên hệ với các băng nhóm ngoài xã hội. Nhiều năm trước, ông ta từng đe dọa đòi lại đứa con mà ông ta cho rằng “đáng ra phải thuộc về ông ta”.
Bố chồng tôi khi đó đã đánh đổi cả sự nghiệp để bảo vệ mẹ con họ.
Lá thư cuối cùng có một dòng duy nhất:
“Nếu người ấy xuất hiện lần nữa, con phải rời khỏi đây ngay lập tức. Cái chết của ta… có thể không phải là tự nhiên.”
Tôi lạnh sống lưng. Bố chồng tôi — có thể đã bị hại?
Tôi ôm tập giấy tờ chạy ra khỏi phòng. Cánh cửa sau lưng tôi bỗng rầm một tiếng đóng sập lại.
Ngoài cửa chính, ai đó đang đứng nhìn tôi qua khe cửa kính mờ — một người đàn ông trung niên, mặc áo vest sẫm, ánh mắt như dán chặt vào tôi.
Tôi chưa từng thấy ông ta. Nhưng có một điều khiến tôi hoảng loạn tột độ:
Gương mặt đó… rất giống chồng tôi.