1. Về quê vợ ăn giỗ
Tôi là Nam – đội phó đội hình sự quận X. Vợ tôi là Hương, quê ở một xã nhỏ miền Trung. Hôm ấy, tôi theo vợ về quê ăn giỗ ông ngoại. Nhà vợ đông, anh chị em ai cũng hòa đồng, vui vẻ. Trong bữa ăn, tôi để ý một chi tiết khiến mình giật mình: anh Tùng – anh trai cả của vợ – đeo một chiếc nhẫn bạc chạm khắc hoa văn đặc biệt hình chim ưng ôm viên đá đen.
Chiếc nhẫn ấy, tôi đã nhìn thấy… trong hồ sơ một vụ án truy nã giết người cướp tài sản, đang được toàn đội theo đuổi suốt mấy tháng. Tên tội phạm tên Trần Huy, từng vào tù ra khám, cực kỳ nguy hiểm. Trong camera thu được tại hiện trường vụ án, hắn lộ đúng bàn tay đeo chiếc nhẫn đó.
Tôi lạnh người, nhưng cố giữ bình tĩnh. Không nói gì với vợ, không để lộ ánh mắt.
2. Đêm theo dõi
Đêm đó, tôi giả vờ đau bụng, xin ngủ ở gian chòi sau vườn để “không làm phiền ai”. Lúc 1h sáng, tôi nghe tiếng xe máy nổ nhẹ. Một bóng người đội mũ bảo hiểm kín mít, mặc áo khoác đen, dắt xe ra khỏi nhà. Tôi lặng lẽ bám theo bằng xe đạp cũ mượn của cậu em vợ.
Bóng đen chạy xuyên qua cánh đồng, rẽ vào con đường đất dẫn tới chân núi. Tôi dừng lại cách xa, bật chế độ quay phim, zoom kỹ. Dưới ánh trăng mờ, người đó tháo mũ: chính là anh Tùng.
Anh lấy một chiếc balo từ gốc cây, mở ra kiểm tra. Tôi lặng người: bên trong là hộ chiếu giả, tiền đô, hai khẩu súng K59 và… một túi đựng nữ trang. Trong đó có dây chuyền trùng khớp với tang vật vụ án ở quận tôi.
3. Sự thật chấn động
Sáng hôm sau, tôi viện cớ lên phố mua ít đồ, đồng thời gửi đoạn clip về cho đội trưởng. Một tiếng sau, tôi nhận được cuộc gọi:
– Nam, người trong clip không phải Trần Huy. Nhưng… có điểm lạ: Trần Huy từng là lính đặc nhiệm, và có một người anh em sinh đôi thất lạc tên là Trần Tùng. Họ từng sống ở trại mồ côi…
Tôi chết sững: Tùng – anh vợ tôi – chính là người đó?
Ngay trong đêm, tôi lén về lại nơi anh Tùng giấu đồ. Tôi không ngờ: anh đã đứng đợi ở đó.
– Em là công an hình sự đúng không?
– Tại sao? – tôi siết chặt nắm đấm.
Anh cười buồn, móc điếu thuốc chưa châm, nói chậm rãi:
– Huy là em ruột tôi. Nó bị truy nã, tôi không dám khai báo. Tôi chỉ lặng lẽ thu gom những gì nó để lại, vì biết nó sắp chết.
– Nó bị bắn trong một vụ cướp. Trước khi chết, nó gọi cho tôi một cuộc duy nhất, bảo: “Anh đừng để con gái em bị mang tiếng là con của tội phạm.”
– Em rể ạ, tôi không giết ai, không cướp gì. Tôi chỉ đang cố… chôn quá khứ của em mình.
4. Kết thúc mở
Tôi đứng lặng. Trước mặt tôi không phải tội phạm, mà là một người đàn ông mang vết thương gia đình sâu hoắm. Tôi không thể báo cáo việc này như một vụ phạm pháp. Nhưng cũng không thể làm ngơ.
Tôi chỉ nói:
– Giao hết tang vật cho tôi. Tôi sẽ xử lý theo cách của mình… không có tên anh trong hồ sơ.
Anh gật đầu.
Một tuần sau, tôi trở lại thành phố, nộp lại tang vật nhưng không nói chi tiết nguồn gốc. Vụ án được khép lại vì hung thủ đã chết, vật chứng đã thu hồi. Còn tôi – mãi mãi giữ trong lòng bí mật đêm hôm ấy.
Thông điệp:
Không phải mọi bóng tối đều xấu xa. Có những người sống trong bóng tối chỉ vì đang cố che chắn cho một điều gì đó đã từng bị tổn thương.