Toàn bộ lương và tiền va:y m:ượn đổ vào em gái du học, nhưng chuyến đi thăm b:ất ng:ờ của người anh đã hé lộ b:í m:ật tà:y đì:nh…
Khoảnh khắc đầu tiên khi ý nghĩ về Mai, về cuộc sống nơi xứ người của em, len lỏi vào tâ:m tr:í Quân, thường là lúc anh đang ở sâu trong lòng đất. Mùi ẩ:m m:ốc của than, tiếng lá:ch c:ách của cuốc, và ánh sáng y:ếu ớ:t từ chiếc đèn đội đầu là bối cảnh quen thuộc cho những giấc mơ của anh về một tương lai tươi sáng hơn. Quân không còn nhớ rõ lần cuối cùng anh nhìn thấy bầu trời trong xanh là khi nào. Cuộc đời anh dường như chỉ gói gọn trong những ca làm việc m:ệt nh:oài, trong bóng tối và sự im lặng ng:ột ng:ạt của hầm mỏ, nơi anh phải gồng mình kiếm từng đồng để gửi cho Mai. Anh tin rằng, mỗi v:ết c:hai trên tay, mỗi cơn đ:au nh:ức xươ:ng c:ốt, là một viên gạch xây nên con đường thành công cho em gái mình.
Mai là tất cả những gì anh có, là ánh sáng cuối đường hầm của cuộc đời anh. Anh đã chứng kiến em lớn lên, từ một cô bé hay cười rạng rỡ với đôi mắt to tròn, đến một thiếu nữ thông minh, đầy ho:ài b:ão. Khi Mai nói muốn đi du học, trái tim Quân đập rộ:n rà:ng với niềm tự hào và h:y v:ọng. Dù biết sẽ vô cùng kh:ó khă:n, anh vẫn không ngần ngại dốc hết sức lực, bán đi mảnh đất nhỏ của cha mẹ để lại, và thậm chí vay mượn khắp nơi để biến giấc mơ của em thành hiện thực. Anh tin tưởng tuyệt đối vào Mai, vào lời hứa của em về một tương lai tươi sáng, nơi cô sẽ trở về với tấm bằng danh giá, giúp gia đình thoát khỏi cảnh ng:hèo kh:ó.
Mỗi khi nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của Mai, dù chỉ là vài dòng ngắn ngủi về việc học hành b:ận r:ộn, về những bài kiểm tra khó khăn, lòng Quân lại trào dâng một niềm hạnh phúc khó tả. Anh hình dung cảnh em gái mình đang ngồi giữa thư viện rộng lớn, vùi đầu vào sách vở, hay tr:anh l:uận sô:i n:ổi với bạn bè về những vấn đề học thu:ật ph:ức t:ạp. Những hình ảnh ấy, dù chỉ là tưởng tượng, lại tiếp thêm cho anh sức mạnh để đối mặt với những ca làm việc kéo dài, với sự nguy hiểm luôn r:ình rậ:p trong lòng đất. Anh sẵn lòng chấp nhận mọi kh:ổ cự:c, miễn sao Mai được sống một cuộc đời khác, một cuộc đời không phải chịu đựng những gì anh đã và đang trải qua.

Thời gian trôi đi, những lá thư của Mai vẫn đều đặn gửi về, kèm theo những bức ảnh chụp Mai đang ngồi trước máy tính, hay đứng cạnh một tòa nhà cổ kính được giới thiệu là trường học của em. Quân nhìn ngắm những bức ảnh ấy với ánh mắt trìu mến, tin tưởng tuyệt đối vào sự thật đằng sau chúng. Anh không hề ng:hi ng:ờ, bởi anh chưa bao giờ dám nghĩ rằng Mai có thể lừa dối mình. Niềm tin của anh vào em gái mình là thứ duy nhất không bị lu:ng la:y bởi sự kh:ắc ngh:iệt của cuộc sống. Anh luôn động viên Mai, nhắc nhở em giữ gìn sức khỏe và tập trung vào việc học.
Thế nhưng, sâ:u th:ẳm trong lòng, vẫn có một nỗi l:o l:ắng mơ hồ, một hạt sạn nhỏ xíu thỉnh thoảng lại vướng vào tâm trí Quân. Những khoản tiền gửi cho Mai cứ ngày một nhiều lên, vượt xa những gì anh từng hình dung. Mai nói học p:hí tă:ng, chi phí sinh hoạt đ:ắt đ:ỏ, và có những khoản đóng góp bất ngờ cho các hoạt động ngoại khóa. Quân không dám hỏi nhiều, sợ em gái mình nghĩ anh không tin tưởng. Anh chỉ biết cắm đầu làm việc, chấp nhận những ca tăng cường, thậm chí đánh đổi sức khỏe của mình để có đủ tiền gửi đi. Mắt anh th:âm quầ:ng, vai anh nặ:ng trĩ:u, nhưng mỗi khi nghĩ đến nụ cười của Mai, anh lại có thêm động lực để tiếp tục.
Một ngày nọ, tin tức Mai bị ố:m nặng nơi xứ người ập đến như sé:t đánh ngang tai Quân. Trái ti:m anh thắ:t lại, cảm giác bấ:t l:ực và l:o s:ợ bao trùm. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ Mai đang một mình nơi xa xôi, không có người thân bên cạnh chăm sóc. Quyết định được đưa ra nhanh chóng, gần như theo bản năng. Anh xin nghỉ phép, bất chấp sự phản đối của quản đốc, người nói rằng anh không thể bỏ ca khi công việc đang g:ấp r:út. Nhưng Mai quan trọng hơn tất cả. Quân gom góp số tiền ít ỏi còn lại, vay mượn thêm từ bạn bè, và mua vội một tấm vé máy bay. Anh muốn tự mình đến xem Mai thế nào, muốn được ở bên em, dù chỉ là vài ngày.
Chuyến bay dài đ:ằng đ:ẵng là chuỗi những suy nghĩ miê:n ma:n trong đầu Quân. Anh hình dung cảnh Mai xa:nh xa:o, yế:u ớ:t nằm trên giường bệnh. Anh lo lắng không biết liệu em có ăn uống đầy đủ không, có ai chăm sóc em không. Sự l:o lắ:ng xen lẫn một chút hồi hộp khi sắp được gặp lại em gái sau bao nhiêu năm xa cách. Khi máy bay hạ cánh, lòng anh rộn ràng một niềm h:y vọ:ng m:ong ma:nh về một cuộc hội ngộ ấ:m á:p. Anh bắt taxi đến địa chỉ mà Mai đã cung cấp và anh b:àng ho:àng khi chứng kiến thấy c:ảnh…