ư
Vợ tôi sinh con được ba tháng. Từ ngày con chào đời, em dành hết thời gian cho con, cho gia đình. Còn tôi, dù thương con nhưng cũng không khỏi cảm thấy mình bị “bỏ rơi”. Chúng tôi từng rất nồng nàn, vậy mà suốt 3 tháng nay, em luôn viện lý do mệt, bận, rồi “chưa hồi phục” để lảng tránh chuyện gần gũi.
Tôi cố nhẫn nại, tự nhủ: “Cô ấy vừa trải qua một cuộc vượt cạn sinh tử, phải cảm thông”. Nhưng càng ngày, tôi càng cảm thấy mình như kẻ thừa trong chính tổ ấm của mình.
Cao trào:
Tối hôm ấy, con đã ngủ. Em nằm bên, mệt mỏi. Tôi không chịu nổi nữa, vừa ôm em thì em đẩy tay tôi ra. Tôi gằn giọng:
– Em còn định trốn tránh chuyện này đến bao giờ?
Em không nói gì. Tôi kéo em lại, không còn kiểm soát được lý trí. Nhưng đúng lúc vừa mới đưa tay xuống, em bật khóc nức nở.
– Anh có biết… chỗ đó của em… vẫn còn rách chưa lành hẳn… mỗi lần bước đi còn thấy đau…
– Em đã định đi khám lại mấy lần nhưng con khóc… em không dám rời ra…
– Em không từ chối vì em không yêu anh… mà vì em đau… và em sợ anh thất vọng…
Kết thúc:
Tôi chết lặng. Cảm giác tội lỗi tràn ngập. Bao ngày qua, tôi nghĩ đến nhu cầu của mình, mà quên mất rằng vợ tôi – người vừa đánh đổi máu thịt để sinh cho tôi một đứa con – đang âm thầm chịu đựng.
Tôi ôm em thật chặt, nghẹn ngào:
– Anh xin lỗi… Anh đã quá ích kỷ… Từ mai, em đi khám, anh sẽ trông con… Và khi em thật sự sẵn sàng, chỉ cần em gật đầu, dù là một năm hay năm năm, anh vẫn đợi.
Thông điệp:
Tình yêu sau hôn nhân không chỉ là những phút giây nồng nàn, mà còn là sự thấu hiểu, chờ đợi và bảo vệ nhau – nhất là trong những thời điểm mong manh nhất.