Chiếc máy bay mang số hiệu VN-271 cất cánh trong buổi sáng đầy mây xám, mang theo 96 hành khách và phi hành đoàn, cùng những ước mơ dang dở, những câu chuyện còn dang dở, và những lời hẹn chưa kịp nói.
Và rồi… ba mươi lăm phút sau, nó biến mất khỏi radar. Tin tức về vụ rơi máy bay gây chấn động cả đất nước. Cảnh tượng đổ nát, hành lý vương vãi, thi thể được phủ trắng… tất cả hiện lên ám ảnh trong từng bản tin đặc biệt.
Giữa những tiếng khóc nức nở và niềm hy vọng mong manh từ người thân, duy nhất một cái tên được công bố là sống sót: Người đàn ông ngồi ghế số 7 – Trần Hữu Tín, 42 tuổi.
Khi tỉnh dậy giữa đống sắt vụn, ông Tín bị thương nặng, gãy xương sườn và dập phổi. Nhưng điều khiến ông sống không phải là phép màu đơn thuần — mà là một lựa chọn tưởng như vô nghĩa ngay trước giờ cất cánh.
Ông từng được xếp ghế số 18C. Nhưng khi lên máy bay, ông xin tiếp viên đổi lên ghế số 7A — vì “không thích ngồi gần cửa thoát hiểm”. Không ai ngờ rằng chính khoảnh khắc bốc đồng ấy đã cứu mạng ông, khi phần đuôi máy bay nơi ghế 18 nằm bị tách rời và cháy rụi hoàn toàn.
Chiếc ghế số 7 nằm ở phần đầu máy bay — nơi duy nhất còn vẹn nguyên một mảng thân và không bị cháy nổ dữ dội.
Trong những tháng điều trị, ông Tín không thể ngủ ngon. Mỗi đêm nhắm mắt lại là hình ảnh của một cậu bé 7 tuổi ngồi ghế 6A, một người phụ nữ mang thai ở ghế 8C, và những tiếng hét xé lòng trước khi mọi thứ tối sầm.
Ông tự hỏi: Vì sao tôi sống?
Ông bị ám ảnh bởi câu hỏi ấy suốt nhiều tháng ròng.
Rồi một ngày, ông trở lại hiện trường — thắp nhang cho từng cái tên trên bia tưởng niệm nạn nhân. Và cũng chính nơi đó, ông tuyên bố thành lập Quỹ “Ghế số 7”, hỗ trợ thân nhân người bị nạn và tài trợ học bổng cho những trẻ em mất cha mẹ trong vụ rơi máy bay.
Ông nói trong buổi họp báo đầu tiên sau tai nạn:
“Tôi sống không phải để kể lại sự kinh hoàng ấy, mà để thay những người không thể kể… sống tiếp.”
Chiếc ghế số 7, từ một con số bình thường, nay trở thành biểu tượng.
Không chỉ là biểu tượng của sự sống sót, mà là minh chứng cho nghị lực, lòng biết ơn, và hành trình sống xứng đáng với cơ hội thứ hai mà định mệnh trao cho.
Vì đôi khi, sống sót không chỉ là may mắn… mà là một trách nhiệm.