Sau 30 năm, mẹ tôi bất ngờ tìm thấy một bức ảnh cũ, úa màu thời gian, nằm lặng lẽ trong một góc tủ gỗ mà bà gần như không bao giờ mở tới.
Trong ảnh, là một cậu bé chừng 7 tuổi — đôi mắt sáng, nụ cười tinh nghịch, mặc chiếc áo kẻ sọc mà mẹ từng hay tự tay may cho con.
Đó là anh tôi, người anh trai cả mà tôi chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt.
Anh mất trước khi tôi chào đời — trong một tai nạn thương tâm, vào năm mẹ mới 28 tuổi.
Suốt những năm tháng trưởng thành, tôi chỉ biết về anh qua vài câu kể lấp lửng của bố, và sự lặng im kéo dài của mẹ.
Mỗi lần tôi vô tình hỏi về anh, mẹ đều chỉ nói ngắn gọn:
— Hồi đó còn nghèo, bác sĩ xa, không cứu kịp…
Và rồi, mẹ lại quay mặt đi, rửa bát hoặc lấy cớ làm gì đó để giấu đi đôi mắt đỏ hoe.
Ngày hôm đó, khi tôi thấy mẹ ngồi trước hiên nhà, tay run run cầm bức ảnh cũ, ánh mắt như xuyên qua 30 năm ký ức, tôi chợt hiểu rằng… có những nỗi đau không bao giờ biến mất, chỉ là người ta giỏi giấu nó đi.
— Mẹ không ngờ còn giữ được… — mẹ khẽ nói, giọng lạc đi — lúc chuyển nhà, mẹ cứ tưởng đã mất rồi…
Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, không nói gì. Chúng tôi ngồi cạnh nhau thật lâu, gió nhẹ đưa mùi hoa sữa đầu hè len qua hàng rào.
Mẹ kể về anh. Lần đầu tiên sau 30 năm.
Rằng anh rất hay nhường em, dù chưa có em nào chào đời.
Rằng buổi sáng hôm ấy, anh chỉ xin ra đồng theo bố một chút, vì “muốn xem ruộng lúa đã lớn chưa”.
Rằng cả nhà mất anh trong một buổi chiều mưa, vì sét đánh.
Tối đó, tôi lặng lẽ scan lại bức ảnh. Treo một bản nhỏ lên bàn thờ, bên cạnh di ảnh ông bà.
Từ hôm ấy, mẹ tôi bắt đầu nhắc về anh nhiều hơn — không còn bằng nước mắt, mà bằng nụ cười nhẹ:
— Giá mà con gặp được anh, hai đứa hợp nhau lắm…
Có những người không còn hiện diện trong đời ta, nhưng họ vẫn sống — trong ký ức, trong nỗi nhớ, và trong những bức ảnh cũ úa màu thời gian.
Vì tình thân, một khi đã chạm vào tim, thì sẽ ở đó mãi mãi.