Tôi biết từ lâu rồi.
Từ những đêm anh về muộn, mùi nước hoa lạ trên áo. Từ ánh mắt anh hay né tránh mỗi lần tôi hỏi han. Và rồi, từ một chiếc điện thoại anh vô tình để quên trên bàn ăn.
Anh có bồ. Không chỉ vậy – còn có cả một đứa con trai riêng 4 tuổi.
Tôi lặng người.
Không khóc. Không gào.
Chỉ là cảm giác như cả trăm mũi kim châm vào ngực. Nhưng tôi vẫn mỉm cười, bước xuống bếp, nấu bữa tối như chưa hề biết gì. Tôi không làm ầm lên, không kể cho mẹ chồng, càng không khiến con cái trong nhà tổn thương.
Tôi âm thầm chuẩn bị. Vẫn làm tròn đạo làm con dâu: chăm mẹ chồng khi ốm, lo giỗ Tết đầy đủ. Vẫn là người vợ đúng mực: không cãi vã, không chạm đến thể diện anh trước mặt ai.Vẫn là người mẹ dịu dàng: con tôi không được phép lớn lên trong nỗi đau từ sự rạn vỡ của cha mẹ.
Nhưng từng ngày trôi qua, tôi thu thập từng bằng chứng, từng giấy tờ tài sản mà hai vợ chồng cùng đứng tên, từng khoản tiền luân chuyển trong công ty – nơi tôi góp công gây dựng không kém anh.
3 tháng sau…
Tôi đến văn phòng luật sư, gửi toàn bộ hồ sơ. Và rồi buổi sáng hôm đó – khi anh vừa từ nhà người phụ nữ kia trở về, tôi đã xách chiếc vali đỏ 5 tỷ bước ra khỏi nhà.
Không một lời trách móc. Chỉ để lại lá thư trên bàn: “Em đã từng tha thứ trong im lặng, chấp nhận đau để giữ gìn gia đình. Nhưng anh chọn phản bội. Em ra đi không phải vì yếu đuối, mà vì em xứng đáng với một cuộc sống khác – tử tế hơn, đàng hoàng hơn. 5 tỷ này là phần em đáng được nhận – từ công sức, từ tổn thương, và cả lòng tự trọng.”
Anh hoảng hốt gọi cho tôi, níu kéo, hứa sẽ dứt với cô ta. Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Một năm sau, tôi mở một tiệm kinh doanh nhỏ – bắt đầu từ con số 0, nhưng tâm thế là người đã học cách đứng dậy.
Người ta bảo tôi mạnh mẽ.
Tôi chỉ mỉm cười: “Không phải mạnh mẽ – mà là tôi đã từng yếu đuối đủ lâu.”