Tôi tên là Mai, năm nay ba mươi sáu tuổi, đã có một cuộc hôn nhân kéo dài mười năm với người chồng tên Khánh. Trong suốt mười năm ấy, tôi luôn tin tưởng anh tuyệt đối, tin đến mức đôi khi bạn bè bảo tôi ngây thơ, tôi chỉ cười. Khánh là người đàn ông điềm đạm, chu đáo, chưa bao giờ lớn tiếng với tôi. Anh không hút thuốc, không nhậu nhẹt, cũng chẳng vướng bận những thói tật mà người ta vẫn hay kể về đàn ông. Chúng tôi sống bên nhau êm đềm, có một con trai sáu tuổi, ngoan ngoãn và rất bám bố. Mọi thứ bình lặng như mặt hồ không gợn sóng, cho đến ngày tôi nhặt được một sợi tóc dài trên gối anh.
Tôi nhớ hôm ấy là một buổi sáng chủ nhật, ánh nắng nhạt hắt qua rèm cửa, căn phòng ngập mùi chăn gối ấm áp. Tôi vừa dọn giường vừa ngáp dài, cho đến khi ánh mắt chạm phải sợi tóc dài vương trên gối chồng. Nó đen, mượt và dài – thứ mà mái tóc tém ngang cổ tôi không thể nào rơi ra được. Cảm giác kỳ lạ len vào tim như một vết xước nhỏ. Tôi đứng lặng vài giây, sợi tóc ấy như một sợi dây vô hình kéo căng nỗi nghi ngờ trong tôi, dù chưa có bằng chứng nào rõ ràng. Tôi cẩn thận gấp nó lại trong tờ giấy nhỏ, ép vào cuốn sổ tay, lòng dấy lên một điều gì đó mơ hồ và không tên. Tôi không nói với Khánh. Tôi vẫn cười, vẫn nấu ăn, vẫn cùng anh đưa con đi học như mọi ngày. Nhưng tôi bắt đầu để ý. Anh dạo gần đây hay đi sớm về muộn, thỉnh thoảng có cuộc điện thoại lén lút trong nhà tắm, rồi tắt vội khi tôi bước vào. Anh bắt đầu xịt nước hoa – loại mùi gỗ nhẹ nhàng mà anh từng chê là “làm nhức đầu”. Một tối, khi tôi nhẹ nhàng hỏi về chuyến công tác sắp tới, anh bối rối vài giây rồi nói dối về nơi đến. Tôi biết vì trước đó tôi đã vô tình đọc được tin nhắn trong điện thoại anh khi con trai mượn chơi game. Từng chút, từng chút một, tôi gom nhặt những chi tiết ấy như nhặt mảnh vụn của một chiếc gương vỡ. Ngày anh nói đi công tác hai ngày ở Bình Dương, tôi đã lên kế hoạch. Tôi gửi con cho mẹ tôi chăm, rồi bắt xe theo sau anh từ xa. Tôi không biết điều mình làm là đúng hay sai, chỉ biết trái tim tôi không yên nếu không nhìn tận mắt. Khi xe anh dừng trước một tòa nhà ở quận Tân Phú, tôi nấp sau gốc cây, quan sát. Một cô gái tóc dài, gầy gò, mặc áo khoác trùm kín đầu tiến ra. Khánh bước xuống, nhẹ nhàng dìu cô ấy như sợ cô vấp ngã. Họ không nắm tay, không ôm hôn, nhưng sự thân mật thầm lặng ấy khiến tôi lạnh sống lưng. Họ đi vào một tòa nhà mang biển “Trung tâm tư vấn tâm lý – hỗ trợ sức khỏe tinh thần”. Tôi bối rối, chân như chôn dưới đất. Không giống chốn hẹn hò, cũng không giống nhà nghỉ hay khách sạn như tôi từng sợ. Nhưng tại sao lại giấu tôi? Tại sao phải đưa người con gái ấy đi một cách bí mật? Tôi đứng đó gần nửa giờ, cho đến khi cả hai bước ra, Khánh mở cửa xe cho cô gái, ánh mắt dịu dàng đến lạ. Tôi cảm thấy mình như người ngoài trong chính cuộc hôn nhân của mình. Buổi tối, khi anh trở về nhà như bình thường, tôi không thể chịu đựng sự im lặng trong lòng thêm nữa. Tôi lấy sợi tóc đã ép ra, đặt lên bàn, nhìn thẳng vào anh và hỏi: “Anh có gì muốn nói với em không?”. Ánh mắt Khánh tối lại, rồi dường như nhẹ nhõm khi thấy tôi biết chuyện. Anh ngồi xuống, im lặng rất lâu trước khi bắt đầu kể. Lúc ấy, tôi không biết mình sẽ nghe được điều gì – một lời thú nhận đau đớn hay một cú lừa hoàn hảo. Cô gái đó tên là Hân – em gái cùng cha khác mẹ với Khánh. Anh chỉ mới biết sự tồn tại của cô sau khi cha anh qua đời, để lại một bức thư tay và một khoản tiết kiệm nhỏ nhờ anh chăm sóc em. Hân từng có cuộc sống lặng lẽ ở tỉnh, làm nhân viên kế toán, yêu một người đàn ông rồi bị bỏ rơi khi đang mang thai. Sau sinh, Hân rơi vào trầm cảm nặng, không có ai bên cạnh, đến mức từng nghĩ đến cái chết. Gia đình bên nội từ chối nhận cô, mẹ kế của Khánh thì nhất quyết phủi tay. Khánh là người duy nhất còn quan tâm, nhưng vì không biết nên giải thích với tôi thế nào, anh chọn cách im lặng. “Anh không ngoại tình, Mai à. Nhưng anh đã sai khi giấu em chuyện lớn thế này. Anh chỉ sợ em không chấp nhận.” – Khánh nắm lấy tay tôi, ánh mắt khẩn cầu. Tôi không nói gì. Có một nỗi đau khác trong lòng tôi – không phải vì bị phản bội, mà vì bị đặt ra ngoài cuộc đời anh trong một giai đoạn quan trọng. Nhưng tôi nhìn thấy sự thật trong mắt anh. Không có dấu hiệu của dối trá, chỉ là nỗi sợ hãi của một người đàn ông quá quen với việc tự mình gánh vác. Ngày hôm sau, tôi đồng ý để Hân về nhà tôi ở. Tôi đề nghị dọn lại căn phòng phía sau – vốn là phòng chứa đồ – để cô và con trai nhỏ có nơi ổn định. Lần đầu gặp Hân, tôi bất ngờ vì cô còn trẻ và mảnh khảnh hơn trong trí tưởng tượng. Cô cúi đầu suốt buổi, miệng chỉ nói: “Em xin lỗi… em thật sự không muốn làm phiền chị”. Tôi pha cho cô một ly trà nóng, nắm tay cô, nói rằng đây là nhà, và không ai trong nhà là gánh nặng cả. Những tháng đầu không dễ dàng. Hân thường hoảng loạn giữa đêm, thức giấc trong sợ hãi, khóc không thành tiếng. Tôi dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ, không hỏi han quá nhiều, chỉ lặng lẽ ở cạnh. Con trai cô – bé Bin – hay quấy khóc, có lẽ vì cảm nhận được bất an từ mẹ. Tôi chăm Bin như chăm con mình, dần dần bé quen hơi tôi, ngoan hơn mỗi khi được tôi bế. Khánh về nhà đúng giờ, không còn những cuộc gọi bí mật. Anh thường dành thời gian đọc truyện cho hai đứa trẻ, thi thoảng dạy Hân cách hít thở, viết nhật ký – những gì bác sĩ tâm lý khuyên. Tôi nhìn anh, lòng bình yên trở lại. Không phải vì anh làm gì phi thường, mà vì tôi thấy anh đang cố gắng từng chút một để sửa sai và bù đắp. Ba tháng sau, Hân bắt đầu ra ngoài. Cô đưa Bin đi dạo dưới sân chung cư, thi thoảng bắt chuyện với hàng xóm. Gương mặt cô có ánh sáng trở lại. Một lần cô nói với tôi: “Chị Mai, em chưa từng nghĩ mình sẽ sống qua được những ngày này. Nhưng nhờ chị, nhờ anh Khánh, em thấy mình xứng đáng có cơ hội khác.” Tôi không trả lời ngay, chỉ cười và đặt tay lên vai cô. Bàn tay cô run nhẹ, nhưng không còn lạnh như trước. Sáu tháng sau, Hân đi làm trở lại, bán thời gian ở một tiệm sách nhỏ gần nhà. Bin đã gửi trẻ, hiền lành và lanh lợi. Căn nhà tôi đông người hơn, nhưng cũng đầy tiếng cười hơn. Có lần con trai tôi hỏi: “Mẹ ơi, sao nhà mình vui thế?” – tôi nhìn quanh, nhìn Khánh đang xếp đồ chơi, nhìn Hân đang cười đùa cùng Bin, và thấy lòng nhẹ như mây. Tôi không còn giữ sợi tóc ấy nữa. Một chiều, tôi cùng Khánh đốt nó đi sau vườn, như đốt một cơn hoài nghi cũ. Không phải để phủ nhận nó từng tồn tại, mà để khép lại nó bằng sự tin tưởng mới. Gia đình không phải là thứ có sẵn, mà là thứ được xây dựng lại từ lòng chân thành – dù đôi khi, phải đi qua cả những tổn thương tưởng chừng không lành lặn.
Tôi tên là Mai, năm nay ba mươi sáu tuổi, đã có một cuộc hôn nhân kéo dài mười năm với người chồng tên Khánh. Trong suốt mười năm ấy, tôi luôn tin tưởng anh tuyệt đối, tin đến mức đôi khi bạn bè bảo tôi ngây thơ, tôi chỉ cười. Khánh là người đàn ông điềm đạm, chu đáo, chưa bao giờ lớn tiếng với tôi. Anh không hút thuốc, không nhậu nhẹt, cũng chẳng vướng bận những thói tật mà người ta vẫn hay kể về đàn ông. Chúng tôi sống bên nhau êm đềm, có một con trai sáu tuổi, ngoan ngoãn và rất bám bố. Mọi thứ bình lặng như mặt hồ không gợn sóng, cho đến ngày tôi nhặt được một sợi tóc dài trên gối anh.
Tôi nhớ hôm ấy là một buổi sáng chủ nhật, ánh nắng nhạt hắt qua rèm cửa, căn phòng ngập mùi chăn gối ấm áp. Tôi vừa dọn giường vừa ngáp dài, cho đến khi ánh mắt chạm phải sợi tóc dài vương trên gối chồng. Nó đen, mượt và dài – thứ mà mái tóc tém ngang cổ tôi không thể nào rơi ra được. Cảm giác kỳ lạ len vào tim như một vết xước nhỏ. Tôi đứng lặng vài giây, sợi tóc ấy như một sợi dây vô hình kéo căng nỗi nghi ngờ trong tôi, dù chưa có bằng chứng nào rõ ràng. Tôi cẩn thận gấp nó lại trong tờ giấy nhỏ, ép vào cuốn sổ tay, lòng dấy lên một điều gì đó mơ hồ và không tên.
Tôi không nói với Khánh. Tôi vẫn cười, vẫn nấu ăn, vẫn cùng anh đưa con đi học như mọi ngày. Nhưng tôi bắt đầu để ý. Anh dạo gần đây hay đi sớm về muộn, thỉnh thoảng có cuộc điện thoại lén lút trong nhà tắm, rồi tắt vội khi tôi bước vào. Anh bắt đầu xịt nước hoa – loại mùi gỗ nhẹ nhàng mà anh từng chê là “làm nhức đầu”. Một tối, khi tôi nhẹ nhàng hỏi về chuyến công tác sắp tới, anh bối rối vài giây rồi nói dối về nơi đến. Tôi biết vì trước đó tôi đã vô tình đọc được tin nhắn trong điện thoại anh khi con trai mượn chơi game. Từng chút, từng chút một, tôi gom nhặt những chi tiết ấy như nhặt mảnh vụn của một chiếc gương vỡ.
Ngày anh nói đi công tác hai ngày ở Bình Dương, tôi đã lên kế hoạch. Tôi gửi con cho mẹ tôi chăm, rồi bắt xe theo sau anh từ xa. Tôi không biết điều mình làm là đúng hay sai, chỉ biết trái tim tôi không yên nếu không nhìn tận mắt. Khi xe anh dừng trước một tòa nhà ở quận Tân Phú, tôi nấp sau gốc cây, quan sát. Một cô gái tóc dài, gầy gò, mặc áo khoác trùm kín đầu tiến ra. Khánh bước xuống, nhẹ nhàng dìu cô ấy như sợ cô vấp ngã. Họ không nắm tay, không ôm hôn, nhưng sự thân mật thầm lặng ấy khiến tôi lạnh sống lưng.
Họ đi vào một tòa nhà mang biển “Trung tâm tư vấn tâm lý – hỗ trợ sức khỏe tinh thần”. Tôi bối rối, chân như chôn dưới đất. Không giống chốn hẹn hò, cũng không giống nhà nghỉ hay khách sạn như tôi từng sợ. Nhưng tại sao lại giấu tôi? Tại sao phải đưa người con gái ấy đi một cách bí mật? Tôi đứng đó gần nửa giờ, cho đến khi cả hai bước ra, Khánh mở cửa xe cho cô gái, ánh mắt dịu dàng đến lạ. Tôi cảm thấy mình như người ngoài trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Buổi tối, khi anh trở về nhà như bình thường, tôi không thể chịu đựng sự im lặng trong lòng thêm nữa. Tôi lấy sợi tóc đã ép ra, đặt lên bàn, nhìn thẳng vào anh và hỏi: “Anh có gì muốn nói với em không?”. Ánh mắt Khánh tối lại, rồi dường như nhẹ nhõm khi thấy tôi biết chuyện. Anh ngồi xuống, im lặng rất lâu trước khi bắt đầu kể. Lúc ấy, tôi không biết mình sẽ nghe được điều gì – một lời thú nhận đau đớn hay một cú lừa hoàn hảo.
Cô gái đó tên là Hân – em gái cùng cha khác mẹ với Khánh. Anh chỉ mới biết sự tồn tại của cô sau khi cha anh qua đời, để lại một bức thư tay và một khoản tiết kiệm nhỏ nhờ anh chăm sóc em. Hân từng có cuộc sống lặng lẽ ở tỉnh, làm nhân viên kế toán, yêu một người đàn ông rồi bị bỏ rơi khi đang mang thai. Sau sinh, Hân rơi vào trầm cảm nặng, không có ai bên cạnh, đến mức từng nghĩ đến cái chết. Gia đình bên nội từ chối nhận cô, mẹ kế của Khánh thì nhất quyết phủi tay. Khánh là người duy nhất còn quan tâm, nhưng vì không biết nên giải thích với tôi thế nào, anh chọn cách im lặng.
“Anh không ngoại tình, Mai à. Nhưng anh đã sai khi giấu em chuyện lớn thế này. Anh chỉ sợ em không chấp nhận.” – Khánh nắm lấy tay tôi, ánh mắt khẩn cầu. Tôi không nói gì. Có một nỗi đau khác trong lòng tôi – không phải vì bị phản bội, mà vì bị đặt ra ngoài cuộc đời anh trong một giai đoạn quan trọng. Nhưng tôi nhìn thấy sự thật trong mắt anh. Không có dấu hiệu của dối trá, chỉ là nỗi sợ hãi của một người đàn ông quá quen với việc tự mình gánh vác.
Ngày hôm sau, tôi đồng ý để Hân về nhà tôi ở. Tôi đề nghị dọn lại căn phòng phía sau – vốn là phòng chứa đồ – để cô và con trai nhỏ có nơi ổn định. Lần đầu gặp Hân, tôi bất ngờ vì cô còn trẻ và mảnh khảnh hơn trong trí tưởng tượng. Cô cúi đầu suốt buổi, miệng chỉ nói: “Em xin lỗi… em thật sự không muốn làm phiền chị”. Tôi pha cho cô một ly trà nóng, nắm tay cô, nói rằng đây là nhà, và không ai trong nhà là gánh nặng cả.
Những tháng đầu không dễ dàng. Hân thường hoảng loạn giữa đêm, thức giấc trong sợ hãi, khóc không thành tiếng. Tôi dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ, không hỏi han quá nhiều, chỉ lặng lẽ ở cạnh. Con trai cô – bé Bin – hay quấy khóc, có lẽ vì cảm nhận được bất an từ mẹ. Tôi chăm Bin như chăm con mình, dần dần bé quen hơi tôi, ngoan hơn mỗi khi được tôi bế.
Khánh về nhà đúng giờ, không còn những cuộc gọi bí mật. Anh thường dành thời gian đọc truyện cho hai đứa trẻ, thi thoảng dạy Hân cách hít thở, viết nhật ký – những gì bác sĩ tâm lý khuyên. Tôi nhìn anh, lòng bình yên trở lại. Không phải vì anh làm gì phi thường, mà vì tôi thấy anh đang cố gắng từng chút một để sửa sai và bù đắp.
Ba tháng sau, Hân bắt đầu ra ngoài. Cô đưa Bin đi dạo dưới sân chung cư, thi thoảng bắt chuyện với hàng xóm. Gương mặt cô có ánh sáng trở lại. Một lần cô nói với tôi: “Chị Mai, em chưa từng nghĩ mình sẽ sống qua được những ngày này. Nhưng nhờ chị, nhờ anh Khánh, em thấy mình xứng đáng có cơ hội khác.” Tôi không trả lời ngay, chỉ cười và đặt tay lên vai cô. Bàn tay cô run nhẹ, nhưng không còn lạnh như trước.
Sáu tháng sau, Hân đi làm trở lại, bán thời gian ở một tiệm sách nhỏ gần nhà. Bin đã gửi trẻ, hiền lành và lanh lợi. Căn nhà tôi đông người hơn, nhưng cũng đầy tiếng cười hơn. Có lần con trai tôi hỏi: “Mẹ ơi, sao nhà mình vui thế?” – tôi nhìn quanh, nhìn Khánh đang xếp đồ chơi, nhìn Hân đang cười đùa cùng Bin, và thấy lòng nhẹ như mây.
Tôi không còn giữ sợi tóc ấy nữa. Một chiều, tôi cùng Khánh đốt nó đi sau vườn, như đốt một cơn hoài nghi cũ. Không phải để phủ nhận nó từng tồn tại, mà để khép lại nó bằng sự tin tưởng mới. Gia đình không phải là thứ có sẵn, mà là thứ được xây dựng lại từ lòng chân thành – dù đôi khi, phải đi qua cả những tổn thương tưởng chừng không lành lặn.