Ly hôn, chồng cho tôi ra đi tay trắng, nửa năm sau anh ta phải chuyển cho tôi 1 tỷ vì 1 cuộc gọi….Ngày ký đơn ly hôn, anh ta cười và bảo tôi nên cảm ơn vì còn được ra đi trong im lặng. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, thậm chí cả con cũng không. Sáu tháng sau, chỉ một cuộc gọi của tôi đã khiến anh phải chuyển khoản một tỷ, không thiếu một đồng.”

Tôi là Linh, 32 tuổi, từng là một nhân viên kế toán trong một công ty tư nhân nhỏ ở quận 3. Tôi quen Minh năm 27 tuổi, lúc anh ta đang điều hành một chuỗi cửa hàng phụ kiện điện thoại. Khi ấy, tôi nghĩ mình may mắn gặp được người đàn ông tài giỏi, chín chắn. Minh hơn tôi 5 tuổi, nói chuyện khéo léo, biết chiều phụ nữ. Anh ta từng bảo:
“Lấy anh, em chỉ việc sống sung sướng. Đàn bà mà nghĩ đến tiền nhiều thì chẳng giữ được đàn ông.”
Tôi ng//u ng/ốc tin rằng mình là ngoại lệ.
Ba năm sau cưới, tôi nghỉ việc, ở nhà sinh con. Mọi khoản chi tiêu đều phụ thuộc vào Minh. Tôi không có tên trên sổ đỏ, sổ tiết kiệm cũng đứng tên anh. Xe ô tô là anh mua trước hôn nhân. Tất cả tài sản đều “ngẫu nhiên” rơi vào vùng xám mà luật khó chạm đến.
Rồi đến một ngày, tôi phát hiện Minh ngoại tình. Không chỉ một người, mà nhiều người – từ thư ký đến một cô sinh viên mới ra trường. Tôi làm ầm lên. Đáp lại, anh ta lạnh lùng nói:
“Muốn l;y h;ôn thì ký đi. Nhà là của anh, xe là của anh. Em nuôi con không nổi đâu, để anh nuôi.”
Tôi s/ố/c đến nghẹn lời. Tôi từng bỏ cả tuổi trẻ để tin vào tình yêu và sự hi sinh. Nhưng toà xử, đúng như anh ta nói: nhà là tài sản riêng, xe mua trước hôn nhân, con được giao cho người có điều kiện kinh tế. Tôi ra đi với vài bộ quần áo, chút tiền tiết kiệm ít ỏi và một trái tim nát vụn.
Tôi về quê ở Tiền Giang một thời gian, sống nhờ nhà ba mẹ. Đêm nào cũng nằm khóc. Nhưng một hôm, má tôi nhìn thẳng vào mắt tôi và bảo
:
“Thay vì khóc, sao không đứng lên? Con từng là người học giỏi nhất trường. Giờ chẳng lẽ để thằng đàn ông đó cười vào mặt?”
Câu nói đó như cái t//á/t thức tỉnh tôi. Tôi bắt đầu học lại…