Mỗi tối, khi biệt thự nhà họ Đặng vừa tắt đèn sân, thì người đàn bà lam lũ, đầu đội nón rách, tay xách bao tải lặng lẽ đến đứng trước cổng. Không ai rõ cô ta làm gì – chỉ ngồi im lặng, thỉnh thoảng nhặt vài mảnh giấy vụn trong thùng rác rồi rời đi trước khi trời sáng.
Bà Huyền – chủ biệt thự – vô cùng khó chịu.
“Nhà tôi là khu sang trọng, không phải nơi chứa mấy hạng người rách rưới đến… kiếm ăn.”
Một lần bà ra tay đuổi thẳng. Người phụ nữ chỉ cúi đầu không nói gì, rồi bỏ đi, để lại sau lưng một góc cổng với vài mảnh giấy bị gió thổi tung.
Một tuần sau, cô không quay lại nữa.
Rồi sáng ấy, người giúp việc quét sân nhặt được xấp hồ sơ cũ. Nghĩ là rác, bà Huyền tò mò cầm xem. Và từ đó… bà đứng chết lặng.
Bằng đại học Ngoại thương. Bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh. Thư mời làm việc từ Singapore. Giấy khám bệnh ung thư. Và một bản di chúc viết tay… để lại tài sản cho đứa con trai đang được nuôi giấu đâu đó trong trại mồ côi.
Người phụ nữ đó tên Mai Anh. Cô từng là sinh viên xuất sắc, sau đó bị chồng phản bội, đẩy vào cảnh nợ nần, rồi mắc bệnh hiểm nghèo. Khi không còn nơi nào để ở, cô chỉ lặng lẽ đến đứng trước cổng căn biệt thự – nơi năm xưa cô từng trao hồ sơ xin việc nhưng bị từ chối vì… ăn mặc quá xuề xòa.
Chính biệt thự này từng từ chối một con người đầy giá trị, chỉ vì vẻ bề ngoài.
Bà Huyền, người luôn tự hào là “người biết nhìn người”, ngồi lặng trong phòng làm việc, trước mặt là tấm ảnh cũ rơi ra từ tập giấy – cô gái trẻ trong bộ lễ phục tốt nghiệp, ánh mắt sáng ngời.
“Giá mà tôi hỏi cô ấy một câu, chỉ một câu…”