Bố cô bị bắt vì một vụ vay mượn tiền bạc, đứng trước nguy cơ ngồi tù nếu không có người đứng ra bảo lãnh khoản nợ lên đến gần một tỷ đồng. Trong lúc cả nhà rối loạn, thì ông Lục – cụ ông 70 tuổi, giàu có, góa vợ đã nhiều năm – bất ngờ đưa ra một đề nghị:
“Tôi sẽ trả toàn bộ nợ. Chỉ cần cô gái ấy… đồng ý lấy tôi.”
Minh Hân – 20 tuổi, sinh viên đại học năm hai – lặng người. Trái tim cô vốn có người khác, ước mơ cô còn dang dở. Nhưng nhìn ánh mắt mẹ thất thần, bố ngồi cúi đầu trong trại tạm giam, cô gật đầu như cái máy.
Hôn lễ diễn ra nhanh chóng, giản đơn. Ai cũng nghĩ cô vì tiền. Cô thì nghĩ đời mình coi như chấm hết.
Thế nhưng… đêm tân hôn, ông Lục không bước vào buồng.
Ông chỉ nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn con đã cứu gia đình mình. Từ nay con tự do. Hôn nhân chỉ là tấm bình phong. Còn cuộc đời, con cứ sống như con muốn.”
Cô ngỡ ngàng, rồi bật khóc. Người đàn ông mà cả làng xì xào “già khọm cưới gái trẻ” lại hóa ra chính là người đầu tiên tôn trọng cô thật sự.
Nhiều tháng sau, Minh Hân bắt đầu sống tại căn biệt thự cổ kính của ông với tư cách… một người thân. Cô giúp ông chăm sóc cây cảnh, nghe ông kể chuyện đời xưa, còn ông thì lặng lẽ gửi tiền hỗ trợ để cô hoàn thành đại học.
Chính tại nơi ấy, Minh Hân dần hiểu thế nào là tình thương không ràng buộc, và cũng từ đó, một ngã rẽ định mệnh bắt đầu mở ra…