Tôi biết chuyện chồng có bồ từ rất sớm – thậm chí là trước cả khi anh ta nhận ra mình đã để lại dấu vết. Tin nhắn, hoá đơn nhà nghỉ, sự lạnh nhạt bất thường, rồi một ánh nhìn vô thức hướng về màn hình khi điện thoại báo tin nhắn… Không khó để ghép lại mảnh ghép cuối cùng.
Anh có nhân tình. Và một đứa con riêng.
Tôi không đánh ghen. Không làm ầm. Không cào cấu hay gào khóc trước mặt mẹ chồng như những người đàn bà khác. Tôi im lặng.
Im lặng, nhưng không mù quáng.
Tôi chuẩn bị cho mình một tâm thế sẵn sàng. Tiếp tục làm tròn bổn phận của một người con dâu – chăm sóc mẹ chồng ốm đau, lễ tết sắm sửa đầy đủ, cư xử đàng hoàng. Vẫn dậy sớm nấu bữa sáng cho anh, gấp áo anh phẳng phiu, và mỉm cười khi họ hàng nhà chồng khen tôi là “vợ hiền vợ đảm”.
Không ai biết trong lòng tôi là một cơn bão. Nhưng tôi đã học cách gói gọn cơn bão ấy vào một góc rất kín.
Ba tháng.
Tôi dành ba tháng để âm thầm chuẩn bị. Tài khoản đứng tên tôi và anh được tôi rút ra từng ít một, chuyển dần sang tài khoản riêng. Cổ phần công ty bố mẹ tôi để lại cũng được tôi sang tên lại, để phòng bất trắc. Tôi lặng lẽ ghi lại những bằng chứng anh phản bội – không để làm ầm ĩ, mà để làm vũ khí cuối cùng, nếu bị ép đến chân tường.
Ngày thứ 90, trời không mưa. Tôi dậy sớm, như mọi ngày. Nấu bữa sáng, pha trà cho mẹ chồng. Nhìn bà chống gậy ra bàn ăn, tôi cúi đầu lễ phép chào lần cuối:
— Mẹ, con cảm ơn vì những năm qua đã coi con như con gái ruột. Nhưng từ hôm nay… con xin phép được rời khỏi ngôi nhà này.
Mẹ chồng ngẩng đầu, sững sờ. Anh từ trên lầu bước xuống, thấy tôi đang đặt chiếc vali lớn giữa sảnh – chiếc vali chứa toàn bộ quần áo tôi, giấy tờ cá nhân, và 5 tỷ đồng – phần chia tài sản hợp pháp của tôi mà anh ta chẳng thể ngăn cản.
Tôi không khóc. Chỉ nhìn anh, rồi khẽ nói:
— Em biết mọi thứ từ lâu. Nhưng em cần thời gian để thu dọn lòng mình. Em không giành giật hay oán trách. Em chỉ lấy những gì thuộc về em. Từ nay, chúng ta không còn là gì của nhau nữa.
Anh không nói được lời nào.
Tôi quay bước. Không oán, không hận – chỉ là một người phụ nữ biết mình xứng đáng với cuộc sống tử tế hơn.
Chiếc vali 5 tỷ nhẹ bẫng sau lưng. Không phải vì nó không nặng – mà vì lòng tôi, cuối cùng cũng đã buông.